105-CHỈ TÁC Ý KHI CÓ ĐỐI TƯỢNG
Mình tác ý
phải có cái đối tượng tác ý thì nó mới có cái lực, chứ không phải lập bập. Lập
bập nó thành thói quen. Miệng mấy con không lập bập, chứ trong đầu nó cứ lập bập
cứ tác ý, tác ý hoài. Trời đất ơi chắc định tưởng còn nặng nữa. Kiểu này trong
đầu mấy con cứ reo vang mấy câu tác ý đó hoài là chết rồi. Mấy con coi chừng
đó, sự thật nó bị bệnh đó, là bệnh tưởng, bệnh tác ý. Cho nên Thầy bảo có niệm
thì tác ý, không niệm thì thôi, đừng có tác ý lia lịa. Như vậy không được.
(2:25:05) Có
nhiều người ngồi trong thất tác ý lia lịa. Thầy ra Thầy nói: “Thôi, cái bệnh
này quá nặng rồi. Chỉ còn nước kéo về nhà đi, để sống với gia đình cho nó đừng
tác ý nữa. Chứ còn không khéo, ở đây yên tĩnh nó cứ tác ý hoài”.
Mục đích tác ý lia lịa như vậy là làm cho nó đừng có vọng tưởng, cứ cách thức
đó mà nó trở thành cái thói quen. Bây giờ mình không tác ý, mà cứ trong đầu nó
cứ tác ý, cái đó là cái chết đó mấy con.
Cũng như người
ta nói niệm Phật vô niệm. “Trời đất ơi, tôi ngồi đây mà tôi cứ nghe trong đầu
câu niệm Phật. Có lẽ là tôi sắp sửa lên Cực Lạc!” Kiểu này thì Cực Lạc
ở đâu không biết chứ thấy đổ bệnh. Thầy nói sự thật, cái hiểu lầm của cái người
khác dạy đạo mà không chuẩn bị cho người ta biết được cái bệnh người ta sắp sửa
tái phát.
Cho nên những
điều kiện dạy trong kinh Tịnh Độ - Thất nhật nhất tâm bất loạn, kiên
trì danh hiệu A Di Đà Phật - nghĩa là niệm Phật cho nhất tâm, cho đừng
có cái niệm khác xen vào. Nhưng không ngờ, người ta mới có tu tập được chừng có
5-10 ngày thôi, niệm nó không liên tục, nó không có niệm nào, Ý thức nó bị dừng,
thì Tưởng thức nó ở trong này bắt đầu hoạt động, thì ít hôm người này sẽ bị
điên đó mấy con.
Họ nhìn đâu
cũng cõi Cực Lạc hết, mà nhìn đâu cũng thấy Phật A Di Đà, nhìn đâu cũng thấy Bồ
Tát hết. Kiểu này, họ đi đâu cũng có Cực Lạc hết. Như vậy đi ra ngoài đường, xe
cộ họ không tránh, nghĩa là người mà bị bệnh như vậy rồi, xe cộ chạy ngoài đường,
xe hơi chạy chạy vậy mà họ đi ngang qua như thường, họ không sợ chết. Họ đâu
còn bình thường mà sợ, cõi Cực Lạc hết rồi đâu còn gì mà sợ. Đó là cái bệnh. Vì
vậy, tu phải biết cách chứ. Tại sao lại hướng dẫn người ta tu đến chỗ bệnh mà
mình không ngờ. Rõ ràng là cả một tập kinh như vậy, kinh Di Đà như vậy mà dám
viết ra như vậy.
Nếu mà không
có người có kinh nghiệm tu như Thầy thì làm sao mà vạch mặt người ta được? Ai
cũng tin vào pháp này, lại còn ca ngợi pháp này nó mới phù hợp với thời đại của
chúng ta. Niệm Phật là phù hợp, dễ dàng cho mọi người tu chứng đạo được hết. Ai
cũng có thể niệm được. Ca ngợi như vậy làm cho tâm chúng ta ham muốn, vì đời khổ
quá cho nên người ta muốn về cõi Cực Lạc để hưởng cái gì vui sướng ở đó. Vì vậy
mà người ta ráng nỗ lực tu tập, nhưng cuối cùng người ta bị điên khùng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét