128- TRẢ LỜI THẮC MẮC CỦA TU SINH VỀ VẤN ĐỀ TU TẬP
(1:44:16) Tu
sinh: Không nghe rõ.
Trưởng
lão: Mấy con đều
cố gắng chứ không giờ Thầy không tiếp đâu. Đều cố gắng. Hôm nay Thầy xả thất ẩn
cư, Thầy không tiếp ai hết. Độc cư trong thất. Cho nên Thầy thấy tội quá. Cho
nên vì vậy mà Thầy xả ẩn cư Thầy ra gặp mấy con. Chắc chắn là Thầy gặp mấy con
ít hôm rồi Thầy ẩn cư trở lại đó, không gặp Thầy nữa đâu.
Tu sinh: … Chúng con đã theo Thầy được năm
năm rồi. Cũng thọ Bát Quan Trai, cũng tu Tứ Chánh Cần, Như Lý Tác Ý để ngăn ác,
diệt ác, ly dục, sanh thiện tăng trưởng thiện. Rồi là tích cực tục học tập để
triển khai tri kiến giải thoát. Có nhiều mặt đã tiến bộ đi lên. Tu tập như thế
rất là nhiều vấn đề, cuối cùng chúng con là kiệt sức, chúng con là hết đi Tịnh
Độ rồi lại sang Thiền tông của Hòa thượng Thích Thanh Từ rồi lại sang cả cái chỗ
khí công. Cho nên là tập thì rất dễ như con bây giờ là tu thanh thản.
Thế thì nó
có một cái điều như thế này, trong nhóm con thì con cũng xin trình Thầy là như
thế này. Người ta tu tập mãi, mà chưa được cái tâm bất động. Thế mà lại dám nhận
một điều. Mà cái này sự thật, không biết có đúng hay không? Xin Thầy chỉ dạy
con không biết chúng con có lọt tưởng hay không? Chúng con chỉ có tác ý có một
câu, có một câu duy nhất thôi. "Tâm sáng suốt, tâm bất động, thanh
thản, an lạc, vô sự, giải thoát". Thì sau vào khoảng chục giây thôi
thì chúng con hưởng vào cái thanh thản, an lạc, vô sự… thế mà có khi được 5, 7
phút.
Thế mà các
anh chị lâu năm, mười mấy năm rồi các bảo chúng tôi tu tập còn chưa vào được
sao các bác lại có thể đi tắt. Làm gì có cái tâm đấy sẵn. Khi nào ly dục xong,
ly dục ly ác pháp xong mới có được tâm này. Thế làm sao các bác lại có được?
Thì Thầy như thế chúng con có vào tưởng hay không? Xin Thầy chỉ cho.
(01:47:27) Trưởng
lão: À, con sẽ thấy rõ. Khi mà con tác ý như vậy cái tâm con nó bất động
hoặc 1 phút, 2 phút hay 5 phút thí dụ vậy đó. Nó hoàn toàn nó ở chỗ bất động
đó. Mà con thấy rất là tự nhiên, không phải là mình có vận dụng cái hơi thở để
gò bó ức chế nó thì đó là đúng chứ không có sai đâu. Bởi vì con đã ly dục, ly
ác pháp từ xưa đến giờ. Con đã tập những cái pháp đó, đã ly rất nhiều rồi đó,
nó mới đạt được đó. Mấy ông tưởng tôi trước khi mà tôi tu cái pháp bất động tâm
này, thì tôi đã từng tu thọ Bát Quan Trai quá nhiều. Tôi quá xả nhiều rồi.
Cho nên, vì
vậy mà xét qua cái chuyện mà trong gia đình của con xảy ra chuyện này chuyện
kia. Con nhẫn nhục, tùy thuận bằng lòng rất dễ dàng. Đó, chính cái chỗ đó mà
cái tâm con bây giờ tác ý nó bất động giải thoát. Con cố gắng tiếp tục, thì
trong khi đó con sẽ đạt được cái tâm bất động.
À, chừng nào
bữa nào con về ngoài Hà Nội con?
Tu sinh: Dạ, đến mười bốn con về, nhưng mười
ba con về thành phố con gặp Thầy. Thầy cho con gặp ngày con ra thất.
Trưởng
lão: À, rồi rồi
bữa đó Thầy sẽ gặp các con. Rồi rồi. Còn nhiều cái ý kiến quá rồi Thầy trả lời
không hết không có thì giờ. Có gì không con?
(01:48:53) Tu
sinh: Kính bạch Thầy! Làm sao để biết mình bị ức chế ạ?
Trưởng
lão: À, khi nào
con thấy con bị ức chế đó, thứ nhất… Con ngồi xuống đi con, Thầy dạy
cho. “Chà, bữa nay ngồi sao mà không vọng tưởng mà nó an lạc quá”.
Đó là bị ức chế rồi đó. Ức chế nó sanh ra tưởng rồi đó. Xúc tưởng hỷ lạc. Các
con thấy không?
Còn bữa nay
ngồi đây mà sao tâm nó không có niệm, mà sao thấy có cái bóng này bóng kia đi
qua lại. Đó là tưởng rồi đó! Hoặc là con ngồi đây con nghe sao ai nói gì lải nhải
trong tai con. Sao mà cứ ở trong đó, cứ tác ý, tác ý hoài trong đó, tâm bất động,
bất động vậy. “Tao không có tác ý sao mày tác ý ở trong”? Đó là bị
tưởng tác ý rồi! Đó là bị tưởng! Còn giờ con ngồi mà không có gì hết.
Tu sinh: Con tu cảm thấy bị tức ngực.
Trưởng
lão: À, tức là
con ức chế bằng hơi thở rồi. Cái đó là con vận dụng hơi thở rồi nên nó mới tức
ngực. Thôi đừng có tu hơi thở nữa. Xả đi.
Tu sinh: Dạ. Con không có tu hơi thở…
(1:50:12) Trưởng
lão: À, tại con cứ nhìn hơi thở. Bây giờ coi như là con đừng có ngồi
im một chỗ. Ngồi im một chỗ là cái hơi thở con nó sẽ hoạt động. Mặc dù bây giờ
con không tập trung trong hơi thở nhưng mà nó vẫn hoạt động theo cái kiểu mà từ
lâu tới giờ. Con sai là sai từ lâu rồi nên nó thành cái bệnh của con nè. Bây giờ
theo Thầy thấy đừng có ngồi mà cứ mình đi kinh hành thôi, để tập trung vô bước
đi. Có vậy thôi. Phá hôn trầm thuỳ miên, buồn ngủ không ngồi gục. Có vậy thôi.
Siêng năng nữa, tập vậy mà siêng năng tinh tấn. Con lười biếng mà ngồi một chỗ
nó lười biếng lắm. Có vậy thôi.
Tu sinh: Dạ.
Trưởng
lão: À, coi như
là hiện tượng của nó xảy ra rồi thì phải ngăn mà diệt nó. Nó rối loạn hô hấp.
Nó có những cái hiện tượng gì mà trong thân của chúng ta sai là nó bị tưởng rồi.
Tưởng nó hoạt động qua cái hơi thở.
Tu sinh: (…)
Trưởng
lão: À nó vi tế
hơn. Con không biết được. Cho nên khi mà con thấy cái hiện tượng nó xảy ra con
không biết được. Con đã bị tưởng. Thành ra bỏ nó đi. Không có.., mình ngồi im lặng. “Mày
đó, không ngồi nữa”, xả cái tướng ngồi. Cũng như con đi mà con bị cái con xả
luôn cái tướng đi. Không đi nữa. Nghĩa là xả hết. Nghĩa là có cái gì chướng ngại
là bỏ cái tướng bốn cái oai nghi của mình đi, đứng, nằm, ngồi mà có cái gì chướng
ngại ở trong cái oai nghi đó thì không tu tập cái oai nghi đó nữa, thì sẽ xả.
Chứ còn tu tập cái oai nghi đó thì cái tướng nó sẽ không giải thoát. Bỏ cái tướng
đó.
Thôi bây giờ
Thầy về mấy con. Bây giờ tối rồi.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét