161- TU LÀ PHẢI KHÉP MÌNH TRONG KHUÔN KHỔ
Trưởng
lão: A lô! Ai ở
đầu dây bên kia ai gọi Thầy đó?
Phật tử: Dạ, vâng ạ, ở Hà Nội đấy ạ
Trưởng
lão: Có gì
không con?
Phật tử: Dạ, con thưa Thầy ạ, chúng con
xin thỉnh giáo Thầy, Thầy bố thí cho chúng con.
Trưởng
lão: Có gì con
cứ nói, không có gì đâu?
Phật tử: Vâng, chúng con kính bạch Thầy!
Lời đầu tiên hôm nay cho chúng con Phật tử Hà Nội thành tâm kính chúc sức khỏe
Thầy, mãi mãi cửu trụ thế gian, để Chánh Pháp mãi mãi được trường tồn và sáng
chói huy hoàng.
Con thưa Thầy,
hôm nay đủ duyên lành, chúng con đệ tử Hà Nội tề tựu về đây nhân ngày cuối năm
họp mặt để sách tấn nhau vượt qua những Nhân Quả khổ đau để được hưởng trọn vẹn
Đạo Đức Nhân Bản - Nhân Quả. Con thưa Thầy, chúng con xin Thầy bố thí cho chúng
con một thời Pháp ạ.
Nam Mô Bổn
Sư Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
(00:54) Trưởng
lão: Như mấy con cũng đã biết Thầy đã dạy đó, bởi vì cái pháp của Phật
quá thực tế, không tu thôi mà tu thì có giải thoát, bởi vì Thầy dạy mấy con tác
ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”.
Khi mà có
cái điều gì làm cho tâm mình bị động, nó làm cho tâm mình không an, buồn phiền,
lo lắng thì mấy con tác ý câu đó “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô
sự. Tất cả đều là nhân quả”. Các con nhớ câu đó không?.
Nếu mà biết
nó là nhân quả thì nó đến mặc nó mình cứ giữ tâm bất động thì nhân quả sẽ thay
đổi, sẽ chuyển biến. Nó đem lại sự bình an cho chính bản thân mình và gia đình
của mình. Đó là pháp của Phật. Cho nên Đức Phật mới nói: “Pháp ta không
có thời gian đến để thấy” nghĩa là cái người nào không tu thôi mà đã ôm
pháp Phật thì đã thấy được sự giải thoát. Con hiểu không?.
Nhưng mấy
con cứ lo cái chuyện đời không à, không có lo tu. Mà theo đôi mắt Thầy, Thầy thấy
mấy con coi như những người còn thời gian quá ngắn, các con sắp chết hết rồi.
Thế mà mấy con lơ lỏng quá, không biết giữ gìn cái thời gian còn lại rất quý của
mình khi mình gặp được Chánh pháp của Phật. Cho nên cứ ôm các pháp (thế gian)
này, giao cho con cái lo lắng hết tất cả, còn tuổi đời của mình lớn rồi, thôi
không còn lo nữa, giờ chỉ còn ôm pháp Phật để mà cứu, nó sẽ không tái sinh luân
hồi, nó sẽ không tiếp tục cuộc sống của con người nữa vì con người sống khổ
quá. Các con hiểu chưa?.
(2:40) Cho
nên vì vậy mà Thầy dạy mấy con đó, mà mấy con Thầy biết mấy con lơ lỏng lắm, chạy
tới chạy lui. Mấy con vừa nghe Phật tử ở Nghệ An mới chết một người, chạy vô
trong này ở có ba bữa chơi rồi lại chạy về, rồi nói tu, tu cái gì mà chạy ra,
chạy vô như vậy. Tu là phải khép mình trong khuôn khổ, sống một mình trong một
cái thất, trong một cái nhà nhỏ không nói chuyện với ai hết, để cho mình ôm cái
pháp bất động tâm đó, để cứu mình trong vòng có bảy ngày à, là mấy con làm chủ
được sự sống chết.
Thế mà nhìn
tới nhìn lui, mấy con thấy Thầy dạy có người nào mà sống được bảy ngày không?.
Tu thì vài ba tiếng lại ngồi chơi, tu hai đến ba tiếng đồng hồ hoặc 1 ngày, nửa
ngày thì đi ra tới chỗ này, tới chỗ kia nói chuyện, đó là lỗi của mấy con chứ
đâu lỗi của Phật, của Thầy. Thầy dạy là giúp cho mấy con thoát ra con đường khổ.
Thế mà không chịu ôm pháp để rồi trôi lăn ở trong sáu nẻo luân hồi. Lát thì giận,
lát thì buồn, lát thì rầu, lát thì bệnh nhức chỗ này, đau chỗ kia. Đó là sáu nẻo
luân hồi. Mấy con luôn luân hồi ở trong sáu nẻo đau khổ đó. Mà có cái pháp
thoát ra khỏi sáu nẻo luân hồi đó mà không ôm, không tự cứu mình. Các con không
biết tự thắp đuốc lên mà đi, Thầy cũng đâu có đi con đường đó cho mấy con được,
Phật cũng vậy. Không cứu khổ được mấy con, nhưng mà chỉ khuyên mấy con cố gắng
mà tu tập để tự cứu mình ra khỏi sự đau khổ của chính mình.
(4:30) Các
con thấy chưa? Pháp của Phật quá tuyệt vời. Thầy đã làm được. Phật đã làm được.
Rồi mấy con sẽ tu tập sẽ làm được nhưng mấy con tu cái kiểu này thì biết đời
nào mà cho được. Tu chỉ nói chuyện, tu chỉ đọc, hiểu chơi rồi đi qua đi lại chứ
không chịu khép mình trong một khuôn khổ tu tập cho tới nơi tới chốn.
Ví dụ bây giờ
các con tổ chức Thọ Bát Quan Trai, để mà cái giai đoạn đầu tiên để chúng ta làm
quen với Phật pháp, nhưng mà sau đó chừng một lần cho đến năm lần Thọ Bát Quan
Trai đã nắm được pháp rồi thì chúng ta không còn tập trung nhau nữa. Còn đằng
này tập trung hoài, Thọ Bát Quan Trai hoài, giống như Đại thừa vậy đó. Tu cho
có hình thức chơi vậy thôi thì làm sao mà giải thoát được.
Đó, đó là những
cái sai, những cái sai mà làm sao mà Thầy nói cho mấy con nghe cho hết được.
Cho nên, trong cái vấn đề tu tập Thầy dạy để mấy con nhớ rõ, Tâm bất động là ai
làm gì cũng không động, ai chửi cũng không giận, ai làm gì cũng không buồn phiền
hết, đau bệnh cũng không sợ nữa cho nên tâm bất động, thanh thản. Nó bất động
là nó phải thanh thản thôi à. Mà nó thanh thản thì nó phải an ổn, an lạc và bây
giờ nó ngồi chơi, nó đâu có làm gì đâu, nó vô sự.
Thì các con
nhớ “tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” là cứu cánh của
mấy con. Chư Phật ở trong hết. Thầy được giải thoát cũng ở trong đó. Rồi bây giờ
mấy con học theo Phật thì mấy con cũng phải cố gắng ở trong trạng thái đó chứ,
chứ đâu phải cái câu đó nói dạy để nói chơi. Các con thấy chưa? Cho nên phải
ráng nỗ lực mấy con! Thầy dạy thật, Thầy đem lại sự giải thoát cho mấy con thật,
mà mấy con có cứu mình hay là không cứu mà thôi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét