175- CÁCH GIỮ GÌN TÂM BẤT ĐỘNG
(01:16:18) Chú
Chân Đức: Bạch Thầy, cho con hỏi về cái phương pháp mà Thầy chỉ dạy
cho tụi con “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” đó. Thì qua cái lời Thầy
chỉ dạy đó, thì chúng con nắm cơ bản. Nhưng mà chúng con muốn biết cái pháp
hành để khi giữ cái tâm bất động, thì đối với cư sĩ của chúng con, thì chúng
con động rất là nhiều trong các oai nghi, chúng con thường hay tiếp duyên, thường
hay nói chuyện, đó còn tư thế để mà giữ được cái tư thế ngồi bất động để mà tác
ý như Thầy nói thì cái thời gian nó rất là ngắn, cho nên chúng con muốn Thầy chỉ
dạy là, khi mà chúng con tiếp duyên, khi chúng con động toàn thân và khi tỉnh
thì như thế nào? Rồi cái thân của con bị cảm thọ, thì trạng thái tâm bất động
nó như thế nào? Mong Thầy chỉ dạy.
Trưởng
lão: Con ngồi
xuống đi Thầy chỉ cho.
Trong mọi
cái hoàn cảnh, tâm bất động á, mấy con nghĩ khi nó động là nó buồn phiền, nó lo
lắng, nó sợ hãi, là động. Còn cái tâm con nó nghĩ cái này cái kia, nó không buồn
phiền, không giận hờn thì nó đâu phải là động, nó là con người bình thường mà.
Ông Phật ông cũng nghĩ, cũng bình thường chứ ông không nghĩ ông là gốc cây sao?
Ông tu thành gốc cây sao? Các con nghĩ ông không khởi niệm, không biết, ông
không nghĩ gì hết, ông ngồi yên phăng phắc như người nhập định thì nó là gốc
cây rồi. Bởi vậy hầu hết các pháp ở trên thế gian này không tu theo đạo Phật,
mà tu theo ngoại đạo hết, không đúng!
Cho nên cái
tâm bất động có nghĩa là tâm giận hờn, phiền não, đau khổ, lo lắng, sợ hãi, gọi
là tâm động. Còn tâm bất động thì nó nghĩ cái gì nó cũng không bị phiền não lo
lắng, sợ hãi thì đó là tâm bất động chứ sao. Chữ bất động là cái sự khổ đau và
cái sự không khổ đau, cũng tâm chúng ta suy nghĩ cái này kia mà nó không khổ
đau thì nó là bất động, còn nó khổ đau thì nó là động, các con hiểu, phân biệt
được chỗ đó chưa?
(1:18:26) Bây
giờ các con ngồi lại tâm bất động, thì khi mà tâm con nó không bị những cái ác
pháp, những cái điều kiện làm động, thì con ngồi lại tự nhiên nó không nghĩ ngợi
điều gì, thì nó bất động. Còn bây giờ nó còn nghĩ ngợi điều này, thì nó còn động,
con hiểu không? Bây giờ con ngồi mình con mà bây giờ nghĩ cái này cái kia, thì
con ra kia ai nói con tức giận liền đó. Còn nó bất động thì con ngồi lại nó
không nghĩ ngợi cái gì hết, con ra kia người ta nói gì con cũng không động. Nó
dễ quá mấy con!
Bây giờ mấy
con sống chung quanh mọi người, người ta nói gì mấy con cũng động hết, chửi mấy
con cũng không giận, buồn phiền hết thì bắt đầu bây giờ mấy con ngồi một mình mấy
con tự yên lặng phăng phắc à. Còn mấy con dễ giận hờn, buồn phiền, lo lắng, sợ
hãi đó, thì giờ mấy con ngồi cứ nó nghĩ cái này cái kia. Tại ba cái này chưa ly
dục, ly ác pháp, các con hiểu chưa? Tại mấy con chưa lìa nó ra, cho nên nó mới
nghĩ đó.
Còn bây giờ
các con sống chung mọi người, mà ai làm nó cũng ly ra hết, cho nên vì vậy mà nó
bất động, bất động trước mọi người chứ không phải là cần một mình. Nhưng mà khi
ngồi một mình thì nó im phăng phắc, tại vì nó ly rồi. Các con hiểu chưa? Thầy
nói vậy.
(01:19:45) Cho
nên mình sống tu là sống chung với mọi người mà tu tâm bất động, chứ không vô
thất mà tu. Vô thất tu ức chế tâm, tu hoài đó chẳng được cái gì đâu. Đừng có vô
thất tôi tu mình tui, ba tháng, sáu tháng mình ngon, không có ngon đâu, mấy ông
ức chế tâm đó. Tôi ra tôi nói ông này, tôi nói một điều oan ức, ông đánh tôi liền
chứ đừng nói chuyện. “Cái ông này ông vô tu chứ tôi thấy ông nói chuyện với phụ
nữ kia cà”, “trời đất ơi! Tôi ở trong thất tôi tu mà ông nói vậy tôi đá ông một
đá bây giờ nè”, có phải không? Tui tức chứ sao.
Cho nên
trong cái vấn đề đó, người ta nói bất động là mình ở trong chung mọi người, mà
ai làm gì mình cũng không động, đó là tâm bất động, con nhớ kỹ vậy đi. Rồi con
sẽ sống chung ở trong gia đình, vợ con hoặc cái nhóm con thản nhiên lắm, rồi
con sẽ vào thất con tu, tự nó ngồi nó bất động. Mà con thấy con ngồi trong thất
mà nó động, thì con biết là ở ngoài con chưa xả hết, con ra ngoài con sống con
xả đi, đừng có vô trong thất tu tập.
Vô trong thất
tu có nghĩa là tâm bất động, để cho mình ngồi trong thất nó tự nó bất động, kéo
dài bảy ngày đêm cho nó đủ tứ thần túc. Đủ bốn cái lực như thần của mình, tứ thần
túc mà. Định như ý túc, con muốn nhập định nào là nó nhập, còn bây giờ con ngồi
thiền con nhập định, nhập định gì? Định tưởng con chứ định gì? Tâm con còn dục
một đống vậy mà con muốn nhập định thì nhập làm sao. Con phải sống trong mọi
người mà con biết cách tu, con dùng cái tri kiến giải thoát. Ý của con, con xả
hết làm tâm con bất động. Mà khi nó bất động trước tất cả các đối tượng của nó
rồi, con vô thất. Vô thất để tu sang một cái giai đoạn thứ hai, chứ không phải
là giai đoạn vô tu để cho hết vọng tưởng, con hiểu không?
Vô tu giai
đoạn thứ hai tức là kéo dài bảy ngày đêm trong tâm bất động ở trên tứ niệm xứ để
mà chứng đạo. Chỗ đó khác. Bởi vì đạo Phật nó lớp lang đàng hoàng chứ mấy con.
Bắt đầu mấy con vô tu ba mươi bảy pháp của đạo Phật, Ba bảy phẩm trợ đạo đó, mấy
con vô tu mấy con phải tu cái pháp nào trước tiên? Ngũ căn: mắt, tai, mũi, miệng,
thân, ý của mấy con phải tu. Tu như thế nào, phòng hộ như thế nào người ta dạy
cách thức mấy con tu. Rồi tu ngũ căn xong rồi người ta dạy mấy con tu ngũ lực.
Ngũ lực xong rồi người ta mới dạy mấy con tu tập bảy giác chi. Rồi bảy giác chi
rồi người ta mới dạy tứ bất hoại tịnh. Người ta dạy tứ niệm xứ. Người ta dạy tứ
chánh cần mấy con tu các pháp đó. Như vậy mấy con mới xong chứ đâu phải vô tu mấy
con cứ ngồi đó nhiếp tâm cho hết vọng tưởng. Bởi vậy Thầy nói tu không có Thầy
chắc không có làm lên.
(01:22:37) Tu
thì sách vở kinh sách đã đầy đủ đó, chứ mà vô tu phải tu theo thứ lớp đàng
hoàng, chứ không phải là lớp một chưa học, mà lên lớp hai học, học làm sao được.
Cho nên nói thì nghe như vậy, chứ khi nào mà Thầy mở trường lớp Thầy dạy, cũng
như có cái năm đó Thầy mở cái lớp Chánh kiến, ở trong tu viện trong đó Thầy dạy
cái lớp Chánh kiến, các con nghe các con hiểu, làm cho triển khai cái tri kiến,
hiểu biết của mấy con về cái Chánh kiến của mấy con. Mà cái lớp Chánh kiến chưa
xong thì Thầy đã đóng cửa, chứ Thầy dạy qua cái lớp Chánh tư duy, làm cho khi
đó mấy con ngồi lại một mình mấy con làm sao mà chánh tư duy, mấy con biết
chánh tư duy, tà tư duy, ngồi đây chứ mấy con nghĩ bậy bạ là mấy con tà tư duy
chứ làm sao chánh tư duy được. Thầy dạy cho mấy con, khi mấy con ngồi lại, một
niệm khởi ra mấy con biết đây là chánh tư duy, đây là tà tư duy…vậy mấy con mới
gọi là học đạo. Phải học, phải có lớp lang đàng hoàng mấy con.
Thầy mong rằng
cái số đệ tử của Thầy đào tạo xong nó có cái số hướng dẫn viên mà đạo tạo xong
cái người đứng lớp, bảy người đứng lớp thì Thầy mở luôn tám lớp, tới cái lớp
Chánh định luôn. Bát chánh đạo mà. Mở luôn bảy cái lớp học đầu tiên, rồi bảy
người đứng lớp. Người nào mà đứng lớp ấy, dạy lớp ấy. Xong rồi về đây mấy con
thấy khi mà Thầy cất xong các cái thất xong rồi, Thầy sẽ cất cái trường đó, bảy
cái lớp học. Rồi chừng đó Thầy thông báo cho mấy con biết về mà học cái lớp
Chánh kiến. Rồi cái lớp Chánh kiến mà được tốt nghiệp lên cái lớp Chánh tư duy,
thì cái lớp mới vô học lớp Chánh kiến. Cứ như vậy lần lượt đi lên là đạt cho tới
lớp Chánh định đó thì bắt đầu mấy con nhập định như thế nào đúng, như thế nào
sai. Bấy giờ nó có lớp lang của nó, nghe nói về tu tu chớ, tu kiểu này, tu kiểu
khác nó chật, không đúng. Mấy con tu bao lâu mấy con có kết quả… Mấy con chỉ
còn chờ ở nhà, chờ thời gian cái lớp mà Thầy giảng các thầy, các sư. Có cái
nhóm giáo viên đó mấy con.
Phật tử
1: Kính bạch Thầy
trong cái chuyến về hôm nay cũng có một số các Phật tử xin Thầy tạo duyên cho
quy y, như lúc nãy Thầy nói. Trong cái đoàn của chúng con tiếp theo như vậy còn
cái thư mà con đã trình bày Thầy đọc coi có gì không thì trả lời các câu hỏi.
(…) đại diện cho cái nhóm tách bạch Thầy.
(01:25:40) Chú
Chân Đức: Kính bạch Thầy! Chúng con thật ra là được Thầy từ bi hoan hỉ
cho một bài pháp, để cho chúng con nắm bắt được để về trụ xứ của chúng con, để
chúng con tu tập, chúng con nguyện sẽ cố gắng giữ gìn giới luật, nhất là năm giới
của người cư sĩ để không phụ lòng mong mỏi của Thầy. Cố gắng làm sao mỗi Phật tử
chúng con sống được năm đức hạnh đó, để gia đình chúng con được yên ổn, được an
lạc, và từ đó để từ đó để mà cùng với mọi cộng đồng người, để mà dựng lại cái
Chánh pháp, đạo đức nhân bản, nhân quả trong xã hội. Chúng con rất là mong muốn
điều đó. Hôm nay được những lời chỉ dạy của Thầy, chúng con rất là hoan hỉ, và
rất là cảm kích những điều của Thầy dạy cho chúng con, chúng con rất nhớ những
lời Thầy dạy chúng con…
Trưởng
lão: Nhớ những
lời Thầy dạy. Về tu tập để được giải thoát mấy con. Chỉ có giữ tâm bất động là
giải thoát…
Chú Chân
Đức: Chúng con
xin thành tâm đảnh lễ Thầy ba lạy.
Trưởng
lão: Thôi xá Thầy
thôi con…Mấy con ra con.
Phật tử
1: Có một việc
con xin Thầy, Thầy hoan hỉ cho con lần cuối đi Thầy. Cũng xin sẵn nhân duyên
này, lâu lắm mới về mà Thầy lại qua tuổi 80, con cũng từng nói với quý vị là,
con xin Thầy hoan hỉ đứng cho chúng con chụp hình một pô…
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét