222- CHÁNH TRI KIẾN
(0:00) Phật
tử: Chúng con xin kính chào Thầy!
Trưởng
lão: Mấy con ngồi xuống
hết đi con, ngồi xuống hết, ngồi xuống hết đi con.
Phật tử: Dạ có đôi lời thay mặt đoàn, tác bạch
trước khi cái (nghe không rõ)
Trưởng
lão: Được con, được.
Phật tử: NAM MÔ ĐỨC BỔN SƯ THÍCH CA MÂU NI
PHẬT
KÍNH BẠCH ĐỨC
TRƯỞNG LÃO THÍCH THÔNG LẠC
Đoàn phật tử
chúng con gồm hai mươi chín người, hôm nay có chút duyên lành được về đây bên
Thầy. Chúng con xin được kính lạy Thầy, và mong Thầy hoan hỷ chứng minh cho tấm
lòng của chúng con, cúng dường lên Thầy và Tu viện một số kinh sách, một số ít
tịnh tài. Chúng con vào đây còn nhận được nhiều tình cảm và tấm lòng cũng như
công đức của những đệ tử của Thầy. Thành kính kính dâng Thầy với các phật tử ở
Hà Nội cô Liễu Tâm, chú Chính Đức, cô Tịnh Hạnh Hai v.v. Trong chúng con có những
người chưa được làm con của Thầy, những mong được Thầy quy y, ban cho pháp
danh, pháp hành và năm giới thọ trì. Danh sách chúng con sẽ kính dâng lên Thầy.
Và chúng con kính xin Thầy, cô Út, cô Trang, chú Mật Hạnh, anh Minh Đức cùng
Ban quản lý Tu viện hoan hỷ cho phép chúng con được sống một khoảng thời gian
trong Tu viện, được nghe Thầy trao truyền chánh pháp Phật, hướng dẫn tu tập và
giải đáp những tâm tư, trăn trở riêng tư. Phần lớn chúng con là những người mới
biết tới chánh pháp, trí tuệ còn cạn cợt, đức hạnh mỏng manh, nên có điều chi lỗi
lầm, kính mong Thầy từ bi thương xót chỉ ra và chỉ dạy cho chúng con. Chúng con
rất mong một ngày hội đủ duyên lành được Thầy sớm mở lớp Chánh Kiến và dạy
chúng con có thể sống lớp lang. Chúng con xin được cảm tạ ơn Thầy. Nam Mô Đức Bổn
Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Trưởng
lão: Con ngồi đó đi
con, đường sá xa xôi quá! Mấy con có tâm, mấy con vào tới đến nơi đây để mấy
con thăm Thầy. Mà thật sự ra thì Thầy xem mấy con là những đứa con của Thầy mấy
con. Thầy mong sao những lời Thầy dạy, mấy con cố gắng chấp hành những lời dạy
đó để mấy con được giải thoát, làm chủ được bốn sự đau khổ của kiếp người sanh,
già, bệnh, chết mấy con. Mình sanh ra làm người, mình rất khổ mấy con. Khi mà
cha mẹ sanh ra nuôi cho mình lớn khôn biết bao nhiêu là sự đau khổ, biết bao
nhiêu là sự cực nhọc của cha mẹ. Nhất là mẹ con, cực lắm mới nuôi mình được lớn
khôn. Thì công ơn đền đáp của mình đối với cha mẹ, đối với bản thân của mình chỉ
có tu mới giải thoát mình thôi mấy con. Tu mới làm chủ được bốn chỗ sanh, già,
bệnh, chết. Hằng ngày mấy con thấy nhiều sự việc xảy ra làm cho tâm chúng ta buồn
phiền, giận hờn, đau khổ. Tại vì cái sự hiểu biết từ xưa đến giờ ông, bà, cha,
mẹ chúng ta đã truyền lại qua cái sự hiểu biết nó dễ giận, buồn phiền lắm mấy
con.
Nhưng trái lại
đạo Phật dạy chúng ta có cái sự hiểu biết, cũng từ cái tri kiến hiểu biết đó mà
trái lại hiểu biết không làm đau khổ. Làm cho chúng ta, người ta chửi mình, người
ta mắng mình, người ta đánh mình nhưng mình lại thương yêu người ta. Tại sao vậy?
Tại sao mà như vậy được? Tại vì chính cái người mà họ mắng mình là cái người đang
đau khổ mấy con. Mấy con cứ xét phải không? Tại sao người ta đang đau khổ, mình
lại giận người ta, mình lại muốn đánh người ta? Tại vì người ta đang vô minh,
người ta không thấy, cho nên người ta đã lầm lạc. Cho nên người ta mới chửi mắng
mình để hả cái cơn giận, cái cơn tức của họ. Họ chiếm đoạt, chiếm hữu không được
một điều gì đối với chúng ta, cho nên họ sanh ra lòng căm tức đối với chúng ta.
Vì thế mà họ quá đau khổ, thì chúng ta lại giận hờn, lại chửi mắng họ thì có sự
xung đột với nhau, thì chẳng tốt lành gì hết. Cho nên khi mấy con về đây phải học,
phải học những tri kiến của đạo Phật gọi là Chánh Tri Kiến.
(4:45) Nhưng
vì cái duyên chưa đủ, Thầy chưa mở lớp. Sáu, bảy tháng Thầy đã mở lớp Chánh Tri
Kiến, mấy con có nghe qua những cái bài giảng? Nhưng làm sao đủ mấy con. Tám lớp
học của Phật giáo mà, Bát Chánh Đạo mà. Mới có lớp Chánh Tri Kiến thì mấy con học
chưa đủ, thì lại đóng cửa. Cái duyên Phật pháp chưa có mấy con, chưa đủ. Chứ nó
đủ mà hôm nay mấy con học đến cái lớp Chánh Định thì Thầy thấy rằng mấy con làm
chủ thân, tâm mấy con rất dễ dàng. Người ta chửi không giận mà thương yêu. Các
con muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống, mấy con làm chủ được thân của
mấy con hết. Phật pháp nó đơn giản như vậy, nó không có khó mấy con.
Cho nên Thầy
tuy rằng viết dựa theo những kinh sách lời nguyên thủy của đức Phật, soạn viết
ra để mấy con đọc dễ hiểu. Nhưng không phải tu ở trong những sách vở như vậy được
mấy con. Mà phải tu với một thiện hữu tri thức, một người đã làm chủ sanh, già,
bệnh, chết. Người ta có kinh nghiệm, người ta có đôi mắt nhìn suốt qua những
cái đặc tính, đặc tướng của mọi người. Cũng như mấy con vậy, nó không giống
nhau, người nào không giống người nào đâu. Cái không giống đó mà mấy con tu giống
nhau thì mấy con sẽ tu sai, có phải không? Người tu được, mà người không được,
đó là cái đặc tính và đặc tướng của mấy con. Mấy con cứ nhìn cái gương mặt của
mấy con coi cái tướng có người nào giống người nào không? Rõ ràng mấy con khác
nhau.
Cho nên đức
Phật dạy đầu tiên chúng ta nên tìm bậc thiện hữu tri thức để thân cận với người.
Đời có gì đâu mà chúng ta buông xả không được mấy con? Mấy con là sinh viên, là
học sinh, mấy con có đủ kiến thức để hiểu biết. Thì mấy con xét từ nhỏ chí lớn,
mình học rồi. Mình bây giờ học cho có tay nghề từ tiến sĩ, chuyên môn nghề nghiệp
này đến nghề nghiệp khác thì mấy con cũng phục vụ cho đời sống ăn uống của mấy
con thôi. Phục vụ cho mình thôi. Nhưng rốt cuộc rồi tới khi bệnh, tới khi chết
mấy con không làm chủ được gì hết.
Các con thấy
mấy ông tiến sĩ chưa? Cái trình độ học như vậy đó. Dạy ở trên đại học, giáo sư
đại học nhưng rốt cuộc rồi thì vẫn đi bệnh viện, vẫn đi nhà thương, rồi vẫn chết,
không ai làm chủ được. Như vậy chúng ta sanh ra làm người, mà đức Phật nói: “Được
thân người là khó” mấy con. Các con thấy chung quanh chúng ta những loài vật
rất nhiều: kiến, trùng, dế. Những côn trùng, những loài động vật rất nhiều, mà
chúng ta được làm người chúng ta phải trải qua bao nhiêu cái loài vật đó.
Cho nên được
thân người là khó lắm mấy con, vậy mà mấy con lơi lỏng quá, lơi lỏng quá. Được
thân làm người có đủ cái trí tuệ để hiểu biết. Để biết cái thiện, cái ác, cái
không nên làm, cái nên làm. Thế mà chúng ta để bỏ trôi đi cái thời gian, rồi đến
khi như các cụ già, rồi các cụ chết đi, ai cứu các cụ được? Không có một người
nào mà có thể cứu các cụ được. Chính các cụ phải tự cứu các cụ mà thôi, tự thắp
đuốc lên mà đi. Không có ông Phật nào, ông Thánh, ông Thần nào mà cứu khổ mình
được. Mình khéo tưởng tượng ra đức Phật này, đức Phật kia cứu khổ mình. Chứ sự
thật không có một đức Phật nào dám cứu khổ mình, tự mình làm ác thì mình phải
là thọ lấy cái khổ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét