277- CHUYỂN NHÂN QUẢ TRONG GIA ĐÌNH
(02:07:52) Phật
tử 3: Mô Phật! Trước lúc nghỉ thì con xin bạch Thầy, Thầy cho con con có một
lời, con có một đứa con tên là Nguyễn Trường Thi mà Thầy đã quy y pháp danh cho
cháu là Thích Minh Thông. Thì bây giờ nó ẩm ương lắm, nó ưng làm cái này vài bữa
nó đi chỗ khác, mười bảy tháng giêng này là nó bỏ nhà nó đi. Nó đi vào Đà Nẵng
nó làm mấy ngày rồi nó lại ra Hòa Bình, rồi sáng hôm nay nó lại từ Hòa Bình đi
đâu nữa. Cả nhà coi như ai cũng náo động với nó, còn riêng con thì con cũng, nó
chết thì chết mà nó sống thì sống, thì theo như tâm nguyện của con rứa thì có
sai không ạ? Con xin Thầy..
Trưởng
lão: Không, không có
sai nếu con giữ được tâm như vậy là quá tốt rồi, nó là nhân quả nó đến nó đòi
con, nó làm cho con khổ, mà con không khổ thì tức là đã trả hết cái nghiệp của
nó rồi, con hiểu không? Cho nên con an tâm đi, tất cả những cái đó đều tạo cho
con đau khổ, con của mình mà! Con đem hết lời khuyên, bây giờ con làm xong bổn
phận làm mẹ của con rồi, bắt đầu bây giờ là cái nhân quả nó tạo là nó phải chịu,
nó muốn đi đâu đó nó đi. Chứ bây giờ cái tuổi của nó là nó có quyền của nó,
không thể bắt nó theo cái khuôn của con được, con hiểu không?
Nhưng mà bổn
phận làm mẹ con đã khuyên nó hết lời rồi, đủ cái bổn phận của con con khuyên,
chứ không phải con bỏ mặc nó nó muốn làm gì nó làm đâu, con đã nói rồi, nhưng
nó không nghe, nó làm gì đó nó làm, đó là cái nghiệp của nó nó tạo thì nó phải
chịu, nó sanh ra đó nó phải trả cái quả của nó, cái nghiệp của nó vậy. Cho nên
con đừng vì đó mà con bi lụy, con buồn, con khổ con, thì cái đó con nặng cái nợ
nhân quả con quá nặng, còn trái lại con thản nhiên tức là con chuyển biến cái
nhân quả của con, giải thoát. Có vậy là quá tốt rồi con!
Rồi con có
muốn hỏi Thầy gì không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét