287- THẦY DẠY LÀM KINH SÁCH
(00:00) Trưởng
lão: Khi mà đọc rồi Thầy ai cũng cẩn thận hết.
Phật tử
1: Hôm trước
con, Chị Phương với lại anh Đức có lên để xin Thầy cái lời tựa..?
Trưởng
lão: Có rồi.
Phật tử 1: Dạ có rồi hả Thầy?
Trưởng
lão: Cái bộ
sách này Thầy viết rồi.
Phật tử 1: Dạ có rồi. Vậy lát nữa Thầy cho, bỏ
qua USB cho tụi con.
Trưởng
lão: Ờ! Thầy
đã..
Phật tử
1: À, Thầy viết
ra giấy luôn hả Thầy? Vậy Thầy cho luôn USB cho tụi con.
Trưởng
lão: Cũng được,
đâu có gì đâu, cái lời tựa mà. Cái bộ sách đó con, nó tóm lược lại, Thầy in ra
rồi Thầy mới đưa vô cái bộ sách đó
Phật tử 1: Dạ như vậy là Thầy thấy cái chủ
đề tụi con làm như vậy là có được không Thầy?
Trưởng
lão: Được chứ
đâu có gì. Nó có sự tóm lược trở lại để cho người ta đọc dễ hiểu.
Phật tử
1: Dạ!
Trưởng
lão: Đọc hết
cái bộ Đường Về Xứ Phật thì người ta cũng hiểu nhưng mà mấy con tóm lược lại,
cái gì nó nhóm nào nó theo nhóm nấy người ta dễ hiểu hơn. Còn cái kia nhiều khi
người ta hỏi cái chỗ nào đó, Thầy trả lời chỗ nấy thôi. Thành ra nó không có
phân ra từng nhóm. Con hiểu không? Cái đó nó lợi ích lắm. Phải chịu khó mấy
con.
Phật tử
1: Dạ! Tại vì
theo cái cái suy nghĩ của tụi con, trước hết là cho người ta biết mê tín, chánh
tín. Dạ! Khi mà biết mê tín, chánh tín rồi thì người ta phải học về đạo đức và
nẻo về đạo đức. Mà khi có đạo đức rồi thì người ta mới biết được chánh đạo, tà
đạo. Phải không Thầy?
Trưởng
lão: Phải rồi.
Phật tử
1: À! Tại vì
anh có đạo đức rồi thì anh biết chánh đạo, tà đạo. Mà khi có chánh đạo tà đạo
người ta hiểu rõ rồi thì lúc đó ai muốn theo học Giới - Định - Tuệ.
Trưởng
lão: Ừ, đi lần
từng bước. Bởi vì đọc rồi Thầy mới cho cái lời giới thiệu.
Phật tử
1: Dạ thưa thầy!
Cái phần Giới - Định - Tuệ đó thì cái cái tập hình như cái tập số năm, số sáu với
số bảy đó thì anh..ơ.. anh Thông Đức, ảnh dùng.. trích ra trong cái Bậc Tam
Minh Luyện Giải Tỉnh Giác thì như vậy mình có nên hay không? Hay là tìm trích
đi chỗ khác?
(02:03) Trưởng
lão: Nói chung là về cái giới luật của đức Phật là những cái hành động
sống nó có đạo đức, cho nên nó gọi là giới luật, chớ không có cái gì khác. Cho
nên nó là cái bộ đức hạnh, bộ giới luật đức hạnh rồi. Mà mình nói giới luật thì
nghe nó tôn giáo quá, chớ nó là cái hành động. Những cái sự sống của mình nó
đem đến cho mình không làm khổ mình, không làm khổ người. Nó thuộc về đạo đức.
Mà toàn bộ là những cái hành động sống đó nó nói lên được cái điều tốt đẹp ở
trong Phật giáo. Cho nên gọi là giới luật. Còn anh hay chị mà làm sai cái hành
động sống đó đó thì thiếu giới luật, không đúng giới luật. Cho nên nói giới luật
là nói cái danh từ đó, mình đứng trong góc độ tôn giáo; chớ thật sự ra thì nó
là đạo đức, không có giới luật gì hết.
Phật tử
1: Nó là đạo đức
chớ không phải là giới luật.
Trưởng
lão: Không phải
giới luật. Để dễ hiểu đó con. Chớ còn nói giới luật thì nó là góc độ của tôn
giáo. Anh là một tu sĩ hoặc một cư sĩ mà thọ Tam Quy Ngũ Giới rồi mà còn vi phạm
những cái hành động thô tháo như vậy thì chưa xứng đáng. Con hiểu
không? (03:18) Cho nên nói đạo đức là nói chung cho con người, mới biết
sửa mình trở thành những cái hành động sống hằng ngày mà không có làm khổ mình,
khổ người. Mà chính nó là giới luật Phật viết. Từ ở trong giới luật Phật viết
ra, tức là mình giải thích ra cái hành động đó, cái oai nghi đó.
Chẳng hạn
nào như bây giờ vô trong cái nhà của một người cư sĩ, một tu sĩ thì cách thức
ngồi hay hoặc nói chuyện nó như thế nào. Chớ không phải vô đó múa tay múa chân.
Con hiểu không? Đó là đức… Trong những giới luật nó dạy mình những cái hành động
sống để đối xử nhau mà rất là nhẹ nhàng, rất là đức hạnh. Còn mình không học
không biết. Vô nói hứng quá múa tay múa chân tùm lum tà la hết. Nói lúc thì nói
cà lăm, lúc thì bập bẹ, lúc thì thế này thế khác, nó đủ loại.
(04:11) Còn
khi người ta dạy rồi thì mình biết cách. Mình nói ôn tồn nhã nhặn đối với người
lớn cũng vậy, người già cũng vậy, người trẻ cũng vậy. Lúc nào mình cũng cung
kính và tôn trọng sự sống của nhau. Chứ không có mà thấy nó nhỏ hơn mình coi
khi dễ nó thì không phải. Vậy là sai. Lúc nào cũng tôn trọng. Đến nỗi mà con vật
như con kiến, con trùng dưới chân mình; mình cũng phải cung kính tôn trọng sự sống
của nó mà. Bởi vì sự sống nó bình đẳng như nhau, ai cũng muốn sống. Đó là những
cái bộ sách đạo đức mấy con. Mà nếu mình không học thì đâu có biết đâu.
Phật tử
1: Dạ!
Phật tử
2: Thưa Thầy!
Nhưng mà, nhưng mà tại vì cái.. chắc có lẽ ảnh nói về cái Giới - Định - Tuệ đó,
thành ra ảnh trích ở trong cái ba Minh luyện giải Tỉnh Giác thì thì con con có
hỏi Thầy. Thầy có thấy là nên trích trong đó ra trong chỗ ba tập Giới - Định -
Tuệ, Ba Minh luyện giải Tỉnh Giác hay là mình trích chỗ khác?
Trưởng
lão: Không được
con! Không được. Trích trong đó nó bị ức chế tâm. Bậc Tam Minh luyện cái tỉnh
giác đó, thì cái tỉnh giác coi chừng nó bị ức chế ý thức của chúng ta rồi. Coi
chừng nó sai, nó không đúng.
Phật tử
1: Dạ ! Dạ! Dạ!
Không được! Vậy thì mình trích ra chỗ khác chớ không có trích trong tập Tam
Minh.
Trưởng
lão: Ừ! Tại vì
nói Giới - Định - Tuệ nhưng mà mình không vì ức chế cái ý thức của mình không
niệm gọi là Định. Để nó tự nhiên mà nó thanh tịnh. Nó ly dục ly ác pháp thì nó
không niệm. Còn bây giờ mình chổng khu mình cố gắng, mình tu cho nó đừng có niệm
thì cái này trật.
Phật tử
1: Dạ!
(05:51) Trưởng
lão: Tức là mình diệt cái ý thức. Mà trong kinh, trong cái kinh Pháp
Cú của Phật dạy: “Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp”. Tại sao bây
giờ cố gắng tu tập để cho cái ý nó bị ngừng, nó không có khởi niệm, không gì hết?
Tại mình sai. Mà trong khi một bụng mình còn tham, sân, si.
Phật tử 2
(cô Liên Tâm): Đó!
Bởi vậy. Chị.. Như vậy là thưa Thầy! Như vậy có cái ý như vậy thì hiện nay
trên.. phổ biến trên trang mạng toàn cầu là mình có ba cái website. Một cái là
Nguyên Thủy Chơn Như, thì trong cái Nguyên Thủy Chơn Như đó là nó có cái Bậc
Tam Minh Luyện Tỉnh Thức, Luyện Tỉnh Giác thì mình.. ảnh cũng in trên đó xuống
rồi ..cái thứ hai..
Trưởng
lão: Phải chỉnh
lại chớ còn in phổ biến kiểu đó nó sai. Nó sai rồi nó giống với các cái hệ phái
tôn giáo Phật giáo khác. Nói chung là Phật giáo hiện giờ người ta dạy cũng ức
chế ý thức à. Họ không có biết đường tu đâu. Ở đây thì dùng cái ý thức để ly dục
ly ác pháp; chớ không phải diệt cái ý thức. Mà cứ cái pháp nào tu cũng diệt cái
ý thức làm cho ý thức nó đừng có khởi niệm. Mà họ nói đi vào Định.
Cho nên Đức
Phật nói Giới mà. Mình sống đúng để ly dục ly ác pháp thì Giới nó mới sanh Định.
Chớ ai mà ngồi thiền mà nhập Định bao giờ? Còn mấy con thì cứ lo mà ngồi thiền
để mà Định, thì ngồi thiền ức chế ý thức chớ sao. Người ta đâu có ngồi thiền.
Người ta đâu có gò bó thân tâm của mình; ngồi kiết già đồ cho nó thẳng này kia
bắt.. Đó là làm cho mình khổ. Để ngồi thoải mái tự nhiên, (07:27) sống
cái tâm hồn của mình, thân tâm nó không bị gò bó trói buộc đâu hết. Tức là giải
thoát chớ gì?
(07:34) Rồi
bắt đầu từng cái tâm niệm tham, sân, si của mình nó mới khởi ra. Tại vì mình
còn tham, sân, si thì nó phải có niệm chứ sao? Mà niệm khởi ra thì cái tri kiến
của mình, cái hiểu biết của mình, cái đúng thì để mà cái không đúng thì diệt.
Như vậy là gọi là ngăn ác, diệt ác mà sanh thiện, tăng trưởng thiện. Cho đến
khi tất cả các ác pháp đều bị ly hết rồi thì còn thiện thì nó là bất động, bất
động tâm. Có vậy thôi. Nhưng mà phải đi cho đúng con đường chớ tu không biết
cách, xả cũng không hết nữa. Nói tui xả chớ coi chừng tôi huân vô nhiều. (08:12) Bởi
vậy tu cho phải cách.
Phật tử: Dạ! Cái vấn đề là thưa Thầy có
nhiều người thắc mắc tại vì có ba cái trang Web. Đó thành ra bây giờ cái nào
cũng có cái vấn đề hết, thành ra ta không biết ở đâu để mà chuẩn. Thì giờ theo
như Thầy thì Thầy nghĩ làm sao?
Trưởng
lão: Thầy thì
nói chung là… Ai thấy những cái bài vở của Thầy viết hay thì cứ đưa lên đó chớ
Thầy có biết cái trang Web ờ sao? Thầy cũng không có lên đó đọc bao giờ?
Phật tử
1: Có nhiều…thì…
Nhưng mà chuẩn đó thưa Thầy, để mà chuẩn cái trang Web.
Phật tử
2: Tức là làm
sao mình thống nhất được thì tất cả đều cùng mục đích là để mà đưa cái pháp Phật
mình đến toàn thể đại chúng.
(08:57) Trưởng
lão: Thì nói chung là… Nói chung là cái người nào họ muốn làm cái
trang Web mà đưa lên thì người nào cũng. Mình đọc hay, mình cảm nhận thấy cái
bài thuyết giảng của Thầy nó hay thì người ta cũng muốn đưa lên hết. Bởi vì cái
khả năng người ta có làm được cái điều đó thì người ta muốn cho mọi người cũng
được như mình. Cho nên Thầy cũng không cấm cản cái vấn đề đó được. Bởi vì tại..
cái cái người đó họ thấy hay thì họ cứ đưa. Mà muốn đưa quá, mấy trang cũng được,
Thầy chẳng cản ai hết. Nhưng mà Thầy có lời khuyên như thế này. Mình thấy hay
mà người khác chưa thấy hay rồi coi chừng động tâm họ. Chẳng hạn mình đưa lên
mình thấy hay quá cái nó đụng. Ở bên Đại Thừa người ta tụng niệm cúng bái, cầu
siêu, cầu an. Mình cứ đưa lên đó tức là mình vô tình mình, mình dập người ta,
thì coi chừng người ta không để yên mình đâu. Cho nên mình tránh. Những cái điều
mà Thầy nói đây để cho mình nghe mình biết cái sai để mình tu. Chớ không phải
đưa lên quảng cáo cái điều này mà đánh lộn nhau trên những cái trang Web. Không
được. Đấu khẩu ở trển không có xong. Con hiểu không?
Cho nên vì vậy
đó, khi một khi mình đưa lên cái trang web trên đó, để mà phổ biến rộng ra đó,
thì những cái bài Pháp dạy lợi ích cho sự tu tập chớ những cái bài Pháp mà chỉ
cái sai của người khác thì không nên đem. Ai cũng cho mình đúng hết. Nhưng mà,
khi mà mình tu, mình làm chủ được thì chừng đó người ta theo mình chớ sao. Có
gì? Mình chưa tu được mà mình nói quá trời, chưa thấy đạt.(10:28) Nên Thầy
nói khoan nói đã, ráng tu đã. Chừng mà tui thấy tui làm chủ được sanh, già, bệnh,
chết rồi đó; tui rút cái kinh nghiệm tui nói những chỗ tui tu thôi. Còn những
cái mấy ông mà tu hoài mà không được thì mấy ổng cũng phải theo mình thôi.
(10:47) Phật
tử 1: Dạ! Như vậy
là trong cái trang Web Nguyên Thủy Chơn Như thì đưa lên những cái bài viết của
các vị thì các vị trong cái khóa tu chánh kiến; và đưa lên những cái bài viết
theo như là cái bài mà Luyện Ba Minh, Tỉnh Thức mà trong đó là Thầy đã nhuận lại..
Trưởng
lão: Chưa con.
Chưa!
Phật tử
1: Thầy chưa
hoàn toàn.
Phật tử
2: Thầy chưa đồng
ý.
Trưởng
lão: Chưa! Bởi
vì Thầy thấy nó còn cái chỗ ở trong cái cuốn đó, tập đó nó còn cái chỗ ức chế
tâm.
Phật tử
1: Con đọc..Em
em ..Chị đọc chị có thấy nó sai không?
Trưởng
lão: Bởi vì nó
phải đi vào cái chỗ ly dục ly ác pháp xả tâm bằng cái tri kiến giải thoát, chớ
không phải bằng ngồi ức chế, như vậy được…Hổng được; cho nên chưa được. Thầy
chỉ nói để cho cái… Cái người mà viết lên qua cái kinh nghiệm bản thân. Nhưng
mặc dù tu pháp của Thầy, nhưng mà người ta tự kiến giải ra cách thức người ta
tu thì người ta ức chế, thì Thầy có khuyên. Khi nào mình tu đúng là mình không
có gò bó thân tâm của mình chỗ nào hết thì đúng; mà mình gò bó là sai. Cho nên
vì vậy những cái mình phổ biến đừng có phổ biến cái mà sai đó.
Cái mà theo
cái bản thân của mình tu, mình thấy nó hỷ lạc hay này kia, mình ngồi nó không
có niệm rồi sanh ra hỷ lạc. Thầy nói nó tưởng chứ hỷ lạc cái gì? Nó thay vì nó
đau nhức trong thân của mình thì đó là thọ khổ thì mình nghe mình sợ. Nhưng mà
thọ lạc thì mình thích thì nó cũng là thuộc về loại dục chứ gì? Ở đây tui không
có thọ lạc thọ khổ gì hết. Khổ thì không sợ mà lạc thì không ưa; không có ưa
thích nó. Thì như vậy mình mới vượt ra khỏi hai cái cám dỗ này; mới là giải
thoát. Chớ còn mình kẹt rồi: “Trời bữa nay tôi ngồi thiền sao mà hỷ lạc quá!”
Thôi chết rồi! Bị dụ. Nó đưa vô cái hang động của nó rồi. Bởi vì nó khôn lắm.
Nó khôn thậm chí như thế này; nó buồn ngủ rồi nói thôi để ngủ chút cho khỏe đặng
dậy tu. Ấ! Cái đầu của mấy con nó khôn ghê gớm lắm; nó dụ mấy con đi ngủ. Có phải
không? Buồn ngủ quá, nghe nó lừ đừ quá, thôi ngủ chút, lát nữa cho tỉnh rồi đi
tu nó tốt hơn.
Phất tử
1: Con thức dậy
rồi cái con ngủ tiếp hí..hí..
(13:01) Trưởng
lão: Bởi vậy hay lắm. Cái tâm của mình nó dữ lắm con; nó khôn lắm. Cho
nên trong những cái điều kiện hiện giờ thì Thầy nói chung là mấy con thấy hay
thì mấy con cứ đưa lên thôi. Nhưng mà Thầy nói đưa lên đừng có đụng chạm với
thiên hạ là được rồi. Sợ đụng chạm, thí dụ như Thầy nói, Thầy dạy, Thầy thấy
cái sai cái đúng cho mình tránh thôi, nói với.. Như mấy con đến đây Thầy nói mấy
con nghe. Bắt đầu mấy con thấy này đúng quá mấy con đưa lên đó rồi bắt đầu
tranh luận nhau à.
Thì đừng có
đưa mấy cái đó, mà đưa cái pháp mà giữ gìn cái tâm Bất Động Thanh Thản An Lạc
Vô Sự của mình. Mỗi lần có chuyện gì buồn phiền nhắc: “Tâm Bất Động
Thanh Thản An Lạc Vô Sự. Tất cả đều là nhân quả có gì mà buồn phiền”. Thì
mình thấy cái tâm mình nó xả xuống, nó vui vẻ thì vậy là được rồi. Ai có muốn
tu thì tui chỉ cho vậy. Chớ tui tu không có nói chuyện khác nha, tôi không nói
Tịnh Độ à. Tịnh Độ mấy ông niệm Phật sao cứ niệm.
(14:04) Phật
tử 1: Thưa Thầy! Cái vấn đề thứ hai đó con muốn muốn đề cập với Thầy
là mấy cái sách của Thầy đó tại vì cũng có ý kiến của anh Thông Đức ở trong đây
nè, thì ảnh không có đi được bữa nay là tại ảnh bó, bị té gãy tay ảnh không có
đi ảnh gửi cho tụi con cái email. Nhưng mà tụi con cũng muốn trình lại với Thầy
coi coi, coi cái ý của Thầy như thế nào? Cái thứ nhất là về cái vấn đề bây giờ
cái Website thì thôi bây giờ cái Website đó người nào thích thì họ đưa lên.
Nhưng mà họ đọc thì nếu mà họ đọc mà họ nhìn thấy là cái Website có những người
khác viết thì có lẽ là họ sẽ bớt bớt, họ không đọc mà chỉ đọc những Website nào
mà của Thầy thôi; thì đó là cái sự tự do của họ. Với lại sự tự do của họ đưa
lên trên mạng. Mà còn thí dụ như Thầy in trong sách, trong sách mà Thầy in ra,
thì Thầy có thể Thầy lấy một cái Website nào đó để Thầy chuẩn làm cái Website
là đường hướng của Thầy. Đó thì cái đó là con con con chỉ nghĩ đó thôi bây giờ
thì chỉ có cái Chơn Lạc.org với lại, với lại cái Chơn Như.net, thì mới sau này
nhưng mà Chơn Như.net thì nó cũng chưa có đầy đủ. Thì tùy Thầy à, con… Chớ nếu
mà trên sách; mình in ra đó mà để ba thứ hết luôn thì lại lọt vô cái chỗ người
khác Tập Đệ Tử viết.. viết lách; thì nó cũng không có đúng.. lắm. thì cái đó
tùy Thầy thí dụ bây giờ, mình in sách ra thì Thầy để trên đó là có thể theo dõi
những cái bài vở gì đó hay là những cái bài Pháp gì của Thầy ở trên Website là
Chơn Lạc.org hay là Chơn Như.net. Tại giờ con không dám đề cập tới Nguyên thủy
Chơn Như.net là tại vì trên đó có nhiều cái bài không phải của Thầy giảng, của
những vị Thầy khác giảng và những vị Phật, đệ tử của Thầy viết đó thì thì cái
đó là tùy con. Đó là cái ý kiến thôi, con chỉ đưa lên cho Thầy cái ý kiến đó
thôi. Cái thứ hai nữa đó cái cái điều này con nghĩ mà Thầy thì con biết Thầy rất
là bận. Khi mà Thầy viết sách xong thì Thầy cũng muốn, tụi con cũng muốn xem để
mà đem đi xuất bản. Nhưng mà trước khi mà đem đi xuất bản đó thưa Thầy thì phải
có một người khác duyệt qua giúp Thầy cho nó đỡ mấy cái lỗi chính tả; hay là những
cái gì mà gọi là sơ sót. Thưa Thầy, thì con cũng có cái đề nghị. Thấy anh Thông
Đức này có vẻ ảnh rất là chú tâm; ảnh bỏ hết cái cái thời gian của ảnh vô trong
cái Pháp của Thầy. Thành ra nếu mà nếu mà được như vậy mai mốt mà Thầy viết cái
gì xong Thầy gửi lại cho anh Thông Đức hay là gửi cho con; rồi con sẽ đọc rồi
xong rồi gửi trở về; rồi mình đem đi xuất bản. Thì có như vậy thì nó mới đỡ đỡ
cái phần sai sót nhỏ nhặt không đáng, không có đáng lắm.
(17:06) Trưởng
lão: Nói chung là dù mấy con có tích cực có làm cũng sơ sót. Bởi vì nó
qua nhiều lắm. Cho nên trong khi đó khi mà cái tác phẩm mà viết rồi đó thì về
Tôn Giáo, thì như Thầy đứng trong góc độ Tôn Giáo, thì phải gởi nhà xuất bản
Tôn Giáo. Rồi không phải cái cái người làm giám đốc và cái người biên tập cho
nhà xuất bản Tôn Giáo đó; mà khi mà tác phẩm Thầy gởi đến họ cũng không có cái
quyền để mà chứng cho cái tác phẩm mình in đâu. Họ đưa vô ban Tôn Giáo Chính Phủ
đọc. Ở trong đó thì nó có một vài Hòa Thượng ở trong đó chớ không phải không.
Cho nên khi mà đưa vào trong đó cái ban mà nó duyệt ở trong đó; ban Tôn Giáo
Chính Phủ nó duyệt rồi thì nó mới trả về cho nhà xuất bản Tôn Giáo. Nhà xuất bản
Tôn Giáo đó mới đưa qua một cái người biên tập, biên tập của nhà xuất bản Tôn
Giáo. Họ đọc cái tác phẩm của Thầy. Những chữ chính tả, cái gì đó họ sửa lại hết.
Phật tử: Sao lại lúc sau con thấy họ
không sửa nữa Thầy…….Mười Hai Cửa Vào Đạo
Trưởng
lão: Không biết,
con! Không biết họ có chịu khó họ sửa không chứ cái đó là cái trách nhiệm của họ
đó.
Phật tử
1: Thật sự. Thầy!
Thật sự..
Phật tử
2: Hồi xưa có sửa.
Hồi xưa mà hồi mà anh Trung, ảnh làm đó thì ảnh cũng sửa một mớ rồi; thì đưa vô
đó họ lại có sửa con thấy là có sửa. Nhưng mà lúc sau này Mười hai Cửa Vào Đạo,
Muốn Chứng Đạo Phải Tu Pháp Môn Gì là con đọc mấy hổm con có đưa cho cô Trang
cuốn sách lúc mà con tu tập ở trên đây đó thì là thấy trong đó là không có…,có
nhiều cái lỗi.
(18:40) Trưởng
lão: À! Không biết, chứ nó đó có nhiệm vụ của Nhà Xuất bản Tôn Giáo
đó. Nó có cái ban biên tập của nó thì trong ban biên tập; Thầy biết là, Thầy biết
là cái chú Lý, cô gì đó nữa đó, ba bốn người lận. Cho nên khi ờ bây giờ chú Lý
chú biên tập về những cái tác phẩm của Thầy; còn cô gì đó biên những sách vở
khác. Nó có cái ban ở trong cái Nhà Xuất bản Tôn Giáo con. Cho nên vì vậy Thầy
biết rằng bây giờ, mấy ông này khi mà sửa rồi cái tác phẩm mà của họ mà duyệt
mà sửa rồi đó; thì mình in phải cho đúng cái đó chớ mình in sai họ không chấp
nhận.
Phật tử: Dạ!
Trưởng
lão: Họ không
chấp nhận đâu con. Trời đất ơi! Họ làm việc kỹ lắm. Bởi vì những câu mà Thầy
nói nó đụng chạm cái hệ phái khác Đại thừa. Đó hoặc là Thầy nó, ví dụ như bây
giờ Thầy nói như thế này; thì họ sửa lại hết đó con. Thầy nói về cái đường lối
mà tu tập của các Sư, Thầy của Việt Nam từ xưa đến giờ là do các sư thầy Trung
Quốc đưa qua, chớ Việt Nam không có cái gì gọi là Phật Giáo. À! Trung.. Thầy
nói Trung Quốc thì mấy ông này nói ngoại quốc chớ không có dám để Trung Quốc
hay nước ngoài. Chớ không dám nói ngoại.. Trung Quốc đâu; họ sửa lại đó. Cho
nên khi đó Thầy.. họ để nước ngoài thôi chớ họ không dám để Trung Quốc
Sự thật là
Trung Quốc truyền qua Việt Nam mình mà Thầy còn xác định thêm nữa. Tư tưởng của
người Trung Quốc luôn luôn muốn cai trị đất nước Việt Nam. Mà cai trị bằng quân
đội không được thì cai trị bằng tư tưởng. Cho nên đưa các sư thầy qua đây để mà
cai trị tư tưởng của dân tộc Việt Nam. Cho nên toàn bộ những kinh sách này dạy
ngu dân. Cầu cúng mê tín không ngu à? Có phải hông? Trung Quốc dạy mình, qua
đây để cúng cầu siêu, cầu an này kia. Kinh Di Đà, Hồng Danh đồ nguyên là của
Trung Quốc chớ của ai. Việt Nam mình có viết thứ kinh đó đâu. Có phải không mấy
con? Thầy vạch mặt hết thì mấy cái ông kiểm duyệt này rất sợ. Để để cái tên
Trung Quốc thì rất sợ; để nước ngoài đó. Đó! nó, họ khéo léo lắm chớ đâu phải họ
ấy đâu con. Nhưng mà Thầy nói thẳng nói thật à!
Phật tử
1: Dạ! Ý chị
Phương muốn nói là sửa những cái như lỗi chính tả căn bản nhiều khi nó cũng sai
những cái lỗi chính tả.
Phật tử
2: Nó không có
sửa Trưởng lão ơi!
Phật tử
1: Đơn giản thí
dụ, thí dụ chữ “lần lược” với chữ “c” cái đó phải có những cái người người ta
chỉnh lại một chút xíu, cái đó là đơn giản.
(21:04) Trưởng
lão: Bây giờ
đó, bây giờ ở đây nó có một cái ban nó chỉnh sửa chớ không phải không. Nhưng mà
điều kiện hiện giờ đó, thí dụ chẳng hạng bây giờ sau khi mà đưa ra xin phép cái
ban đó nó duyệt lại. Cái ban này tuổi trẻ sinh viên không hà.
Phật tử
1: Là mấy cô..
cô.. cô Hạnh Tâm, Hạnh Liên này kia đó. Con hiểu rồi.
Phật tử
2: Hạnh Liên,
Liên Đức đồ đó.
Phật tử
1: Với lại Minh
.. cái gì Hạnh Liên với Minh Phúc gì đó; cái cái cậu gì đó. Có một cậu nữa.
Trưởng
lão: Minh Đức.
Phật tử
2: Minh Đức thì
có trong đó rồi. Còn một cậu nữa…Tâm Phúc.
Trưởng
lão: Còn một số
nữa xin Thầy. Thầy nói khoan đã; Thầy còn đang làm việc mấy con. Mấy con chỉnh
chính tả hoặc này kia đều là .. là sau cái đã. Thầy chỉ lo ngại là chỉ xin phép
không được thôi.
Phật tử
1: Dạ!
Trưởng
lão: Chớ xin
phép được thì mình chỉnh rồi mình in thì càng tốt chứ sao. Rồi cái nhiệm vụ của
nhà in nó mình đưa xuống nó cũng làm cái nhiệm vụ; nó cũng chỉnh lại cái tác phẩm
của mình. Những cái lỗi chính tả nó sửa lại con, nhà in đó. Rồi cái cái hình
dáng của cuốn sách in cái cỡ nào, mình cho nó in theo cỡ nấy.
Phật tử
1: Dạ!
Trưởng
lão: Nó qua nhiều
khâu làm việc lắm. Mà mấy con mà có rảnh thì mấy con đọc lại. Có gì thì mấy con
cứ ghi ở trên đó. Thí dụ như cuốn sách này bây giờ có cái gì mấy con đọc; à cái
chữ này là sai hoặc là đánh vi tính nó sai, nó nhảy hay sao đó, nó.. nó.. thiếu
sót thì mấy con cứ ghi vô đó. Thì người ta sẽ lấy cái tập này đó, người ta sẽ
đưa ra, người ta sẽ ghi lại đầy đủ nhau. Để mình cùng làm nhau.
Phật tử
1: Dạ cùng làm
trước cái cái in.
Phật tử
2: Cái này Thầy.
Thí dụ như là những cái này mình không có nên bỏ trong đây. Tại vì để đây cái không
thấy rõ chữ. Chữ đen chữ trắng đó. Rồi cái cái cái nền nếu mà cái nền nếu mà nền
hình màu đó mình thấy nó rõ còn mình in ra đen trắng rồi cái nó hết thấy rõ.
(22:59) Trưởng
lão: Không phải. Cái này, cái này là chưa qua cái cái cái cái nghiệp vụ
chuyên môn của cái những người làm. Khi mà chuyên môn họ rồi đó thì họ làm cái
những cái này in ra trắng đen đó nó lợt cái này hết.
Phật tử
1: Đúng! Dạ
đúng!
Trưởng
lão: Đó thành
ra nó có bóng của cái hồ sen thôi, những cái bông sen thành ra cái chữ này nó nổi
lên. Mà này thật sự ra cái này nó chưa có qua.
Phật tử
1: Chưa có qua?
Trưởng
lão: Chưa có
qua cái người nghiệp vụ.
Phật tử
1: Bây giờ, ý
con nói là mình phải chuẩn bị có một cái ban gì hả Thầy?…
Trưởng
lão: Thì bây giờ
mình mới chuẩn bị nè. Con thấy không? Như vầy là nó lem luốc.
Phật tử: Dạ!
Trưởng
lão: Nhưng mà
khi mà qua cái nghiệp vụ chuyên môn người ta đâu có làm cái chuyện vậy đâu. Trời
đất ơi! Đâu đó rõ ràng đó chớ.
Phật tử
1: Bởi vậy khi
mà con đưa lên mạng, con lấy cái chữ ra ngoài hết; con lấy ra ngoài hết; con lấy
ra ngoài giống như vầy. Chớ con không có để trong đó tại vì dòm người ta không
có thấy đó. Thành ra không ấy, thành ra bây giờ nếu mà con.. cái đó là chỉ cái
đề nghị của con; nếu mà Thầy thấy…
Trưởng
lão: Nó có ở
đây con. Ở đây có một cái nhóm người họ đã góp ý cũng như con vậy. Thầy nói cái
nhiệm vụ đó là nhiệm vụ của mấy con chuyên môn rồi. Còn Thầy ở đây có nhiệm vụ
viết thôi.
Phật tử
1: Viết thôi? Dạ!
Trưởng
lão: Còn mấy
con làm hình làm gì đó, mấy con thấy đọc ờ cái đoạn đó nói như vậy, thì mấy con
cần phải làm cái hình gì thì mấy con cứ làm. Thầy không có rầy cái điều đó đâu.
Mấy con làm trang trí cho nó đẹp cuốn sách có gì đâu.
Phật tử 1: Dạ! Như vậy thưa Thầy! Bây giờ, bây
giờ con nghĩ như vầy thí dụ như có một ban một số người đọc coi lại hết rồi làm
như vậy trước khi mà ra in, phải có một người nữa coi, coi lại tức là tức là thực
sự như là Thầy nói dầu có coi đi nữa vẫn có bị sai sót
(24:41) Trưởng
lão: Bị còn sai sót.
Phật tử
1: Dạ! Thành ra
mình, mình phải có hai cái lượt người. Lượt người đầu coi coi những cuốn sách rồi
mới xong rồi trước khi tái in đó mình mới coi lại lần nữa dả dụ như sắp xếp
hình ảnh, rồi một… cái đó là con nói cái này. Còn cái cuốn sách mà Ba Mươi Bảy
Phẩm Trợ Đạo đó thưa Thầy; có một cái là con thấy nó cũng
hơi… (25:04) Tại vì Thầy dạy con hồi xưa mình làm gì thì, thơ văn
hình ảnh nó phải phối hợp hợp với cái cái nội dung của cuốn sách đó. Thì cái cuốn
sách Ba Mươi Bảy Phẩm Trợ Đạo hôm rồi Thầy đưa cho con đó, thì mở ra đó thì lại
có một cái trang đầu đó thì để cái hình ảnh sông nước, sông nước rồi để “quê
hương tôi đẹp lắm có sông Hương núi Ngự” cái hết. Cái dưới này mới để hai câu
thơ dưới này mà để trong cái Ba Mươi Bảy Phẩm Trợ Đạo thành ra con thì con..
Trưởng
lão: Con không
hiểu, nói không hiểu thì nó… Ba Mươi Bảy Phẩm Trợ Đạo có một cái phẩm nó nói về
quê hương tổ quốc.
Phật tử: Dạ!
Trưởng
lão: Chớ đâu phải
đạo Phật dạy mình vong ơn quên đất, quên nước quên non đâu. Không phải đâu. Cho
nên vì vậy mà cứ thấy những cái hình ảnh, không biết tại sao mà quê hương tôi đẹp
lắm? Không ngờ là “Quê hương tôi đẹp lắm” tức là sông, núi, non đều là Pháp của
người ta tu hết.
Phật tử: Dạ!
Trưởng
lão: Trong Ba
Mươi Bảy Phẩm Trợ Đạo của người ta mà. Con thấy người ta để như vậy mà mình học
Ba Mươi Bảy Phẩm Trợ Đạo mà không thấy. Nó quá tuyệt vời! Cuốn sách nó Ba Mươi
Bảy Phẩm Trợ Đạo để dẫn chúng ta trở về yêu thương tổ quốc chúng ta, yêu thương
bản thân chúng ta, để thực hiện sự giải thoát. Đạo Phật có ba mươi bảy pháp môn
chứ đâu phải nhiều đâu nhưng mà không ngờ.
Phật tử: Bởi vậy con mới thắc mắc. Con
nói không biết tại sao Thầy để trong đó.
(26:26) Trưởng
lão: Bởi vậy Thầy nói đó, nếu mà hai người chứng quả A La Hán ngồi đây
nói chuyện chắc mấy con điên cái đầu. Trong đó Thầy nói đâu có biết, Thầy lồng
vào những cái bài Pháp rất tuyệt vời. Người ta không nói bằng ngôn ngữ.
Phật tử: Dạ! Dạ!
Trưởng
lão: Mấy con thấy
chưa? Cái sự hiểu biết của cái tri kiến của mấy con là cái sự hiểu biết của tri
kiến của thế gian, nó không phải là sự hiểu biết của sự giải thoát.
Phật tử: Quá hữu hạn.
Trưởng
lão: Làm sao mà
thấy được cái hiểu biết của cái người chứng đạo. Nó cách một trời một vực.
Thánh mà, trí tuệ của Thánh. Còn mình phàm phu làm sao mà nhìn cây cỏ kia mình
thấy được cái gì trong đó. Cho nên khi mà Thầy đưa cái mới cái bắt đầu Thầy biết,
các người này chắc rối đầu hết rồi. Nhưng mà Thầy biết rồi lần lượt rồi phải hiểu
thôi, phải hiểu thôi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét