29- LÀM CHỦ THÂN TÂM BẰNG PHÁP NHƯ LÝ TÁC Ý
(8:57) Trưởng
lão: Đức thứ hai là Đức Ly Tham. Hở ra một chút tham ăm, tham ngủ. Thí
dụ như bây giờ, giờ này đâu phải giờ ăn mà nó muốn ăn. Tức là tham ăn, “Dừng
lại trưa ăn ngày bữa, không ăn nhiều. Tại sao quý thầy người ta ăn
ngày một bữa sống? Mà mình ăn ba bốn bữa, có phải là mày tham ăn không?”.
Mình chỉ rầy
tâm mình, chỉ mắng tâm mình, thì nó trở về cái sự bình thường của nó. Rồi nó trở
thành cái thói quen ăn ngày bữa, không có ăn phi thời, không ăn lặt vặt. Thí dụ
như thấy trái chuối, cái bánh muốn lấy ăn. “Dừng lại, ở đây không phải
là cái giờ mày ăn, ăn đúng giờ tao cho ăn”. Vậy thì mình làm chủ cái tâm của
mình chứ gì? Mình làm chủ được cái thân của mình chứ gì? Tập từ cái ăn, cái ngủ
của chúng ta. “Giờ này không phải giờ mày ngủ. Tại sao mày lừ đừ? Mày
phải tỉnh ngay lại liền”, thì ngay mấy con la cái tâm của mình, ngay liền
cái thân của mấy con thấy hết lười biếng.
Mấy con phải
mạnh dạn để mình tập làm chủ, mình làm chủ bằng pháp Như Lý Tác Ý rõ ràng mà.
Các con tác ý, các con rầy la cái thân tâm mấy con, thì mấy con sẽ thấy tỉnh
ngay liền. Các con cứ làm thử coi có không?
Phật pháp rất
hay mấy con. Nó có phương pháp để chúng ta làm chủ được thân tâm. Cho nên đức
Phật nói một câu rất ngắn trong kinh Lậu Hoặc. Kinh Lậu Hoặc tức là kinh đau khổ.
Có Như Lý Tác Ý lậu hoặc (tức là đau khổ) có như lý, bây giờ chúng ta không bệnh
tật này, mà chúng ta tác ý thì bệnh tật sẽ không có. Tại vì chúng ta không tác
ý, cho nên bệnh tật sẽ đến với thân chúng ta. Nhưng những ai đã có bệnh tật
trên thân thì tác ý sẽ bệnh tật không còn nữa, chứ không phải đi uống thuốc.
Như Thầy giờ
bệnh nào dám đến thân Thầy, đuổi chạy mất hết, là tại vì Thầy đâu có sợ bệnh.
Cho nên buộc lòng nó đến với thân Thầy, Thầy la một tiếng, thì nó quải gói đi mất.
(10:58) Còn
mấy con nghe nó tới, cái mấy con run, nghe phát rét lên. Mấy con rên la nhức đầu
hay đau bụng, mấy con rên la, rồi đi bác sĩ. Thì mấy con thấy đi bác sĩ nó hết
bệnh không? Còn Thầy la tiếng nói cái nó chạy mất, đâu có bệnh được mà nó bén mảng
đến. Bởi vì thân này là thân vô thường mấy con, nó là tứ đại hợp duyên, cho nên
nó vô thường. Bữa nay nó không đau, thì ngày mai nó phải đau. Nhưng chúng ta có
cái lệnh Như Lý Tác Ý, Dục Như Ý Túc mà, cái muốn của Thầy không đau là nó phải
không đau.
Mấy con cũng
có chứ sao. Người nào cũng có Dục Như Ý Túc hết, nhưng tại sao mấy con không sử
dụng? Mấy con cứ sử dụng hàng ngày. Từng tâm niệm của mình, các con sẽ đuổi từng
tâm niệm làm cho tâm các con khổ sở, phiền não. Mà khi tâm niệm nó không còn,
thì nó sẽ trở thành cái lực như ý túc.
Lúc nào thân
tâm mấy con có điều gì mấy con đuổi đi hết. Đó là phương pháp của Phật, cách thức
để làm chủ sanh, già, bệnh, chết. Cho nên cuối cùng, như Thầy bây giờ muốn chết
hồi nào Thầy bảo: “Tịnh chỉ hơi thở, thân này nằm xuống chết”. Nó
không thở, nó chết một cách rất tự tại, không phải đợi bệnh đau mà chết đâu.
Còn mấy con
bây giờ muốn chết, không phải dễ đâu. Bệnh đau rồi nó mới chết mấy con. Trong khi
đó mấy con chết rất khổ, trăn trở, lăn lộn, đau nhức tất cả các khớp xương từ
miếng da, miếng thịt của mấy con tan nát hết, rồi nó mới chịu chết. Gọi là tứ đại
tan rã.
Các con cứ
thấy những người mà đã chết rồi, cái giờ phút mà họ lâm chung mấy con thấy là
trăn trở vô cùng, họ đau khổ mấy con. Cho nên hiện giờ chúng ta biết được Phật
pháp, chúng ta đừng để cái sự đau khổ đó đến với chúng ta.
Cho nên Phật
pháp phải tu tập cho đúng đắn, thì chúng ta sẽ giải thoát. Đời có gì đâu mấy
con! Tất cả các pháp đều vô thường. Thân chúng ta còn giữ không được, chỉ có
tâm bất động chúng ta mà thôi, nó sẽ không tái sanh luân hồi mấy con. Cái trạng
thái đó, không có tái sanh luân hồi. Mà cứ để tâm chúng ta duyên theo các pháp,
thì bị luân hồi sanh tử.
Cho nên vì vậy
mà phải nỗ lực thực hiện ngay từ bây giờ, khi biết được Thầy và nghe lời Thầy
giảng dạy, thì mấy con về thực hiện để tự cứu mình.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét