31- TU TẬP HƠI THỞ
(15:37) Trưởng
lão: Về vấn đề tu tập về hơi thở, hơi thở chỉ chẳng qua là để tập
mình, để nhiếp tâm mình thôi. “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi
biết tôi thở ra”, rồi hít vô thở ra, rồi tác ý nữa, hít vô thở ra. Có niệm
cũng tốt mà không niệm cũng tốt. Chúng ta chỉ tập nhiếp tâm trong hơi thở, chứ
đâu phải chúng ta diệt ý thức.
Cho nên mấy
con thấy bây giờ tui hít vô, thở ra sao mà có vọng tưởng? Không cần thiết cái
đó. Nhưng mà cái vọng tưởng nó có những cái vọng tưởng làm cho tâm chúng ta phiền,
não lo lắng, thương ghét, nhưng có những cái vọng tưởng nó không làm cái sự đau
khổ đó. Tại sao chúng ta lại diệt nó?
Có những cái
vọng tưởng làm chúng ta sân hận, làm chúng ta buồn phiền, thì tác ý: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, có vậy thôi. Rồi bắt đầu nương vào
hơi thở: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”, rồi
hít vô thở ra, rồi tác ý. Chứ không phải nương hơi thở, cứ biết hơi thở ra vô
là bị ức chế ý thức. Ở đây không có dạy các con ức chế ý thức. Cho nên vì vậy,
mà khi mà chúng ta dùng hơi thở để hướng tâm ly tham, sân, si. “Quán ly
tham tôi biết tôi hít vô, quán ly tham tôi biết tôi thở ra”, rồi mình lại
tác ý, rồi lại hít vô, thở ra. Tức là nương hơi thở để ly cái tâm tham của
mình.
Nhưng một thời
gian sau mình thấy tới cái ăn, cái uống mà nó cũng không có ham muốn ăn nữa,
thì đó là nó đã ly. Mà nếu nó còn nữa thì tiếp tục tu, chứ mình không có ức chế
nó. Chỉ mình quán thôi, quán tức là mình nói, mình tác ý cái câu đó, để cho nó
ly tham, ly sân, ly si.
Bây giờ mình
thấy mình hay hôn trầm, thùy miên thì mình: “Quán ly si tôi biết tôi
hít vô, quán ly si tôi biết tôi thở ra”. Một thời gian sau mình tu tập cái
đề mục đó của hơi thở mà mình thấy, mình không còn hôn trầm, thùy miên. Tức là
dùng cái câu đó mình đã đuổi cái hôn trầm, thùy miên đi rồi.
Còn nếu mà
cái tâm sân của mình, người hay sân ai nói gì dễ giận thì: “Quán ly sân
tôi biết tôi hít vô, quán ly sân tôi biết tôi thở ra”. Một thời gian sau
mình nghiệm lại, coi người khác, người ta nói mình có sân hay không? Thật sự
mình thấy không sân, tức là ly rồi.
Ly rồi thì
mình tiếp tục mình đoạn diệt tâm sân, chứ không phải ly. Ly nó vẫn còn sân,
chưa hết. Cho nên mình có cái đề mục khác: “Quán đoạn diệt tâm sân tôi
biết tôi hít vô, quán đoạn diệt tâm sân tôi biết tôi thở ra”, rồi mình hít
vô, thở ra.
Mình tu một
tháng, ba tháng rồi mình nghiệm xét coi cái tâm sân của mình, nó còn hay hết.
Mà nó hết tức là nó đã hiệu quả. Nó còn thì phải nỗ lực tu tập đợt nữa. Từ một
tháng thấy hết, thôi, còn nó chưa hết thì mình tu tập nữa. Mà tam độc tức là
tham, sân, si mà ba cái tâm tham, sân, si này mà mình diệt hết là mình chứng đạo.
Tức là tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Nó đâu có gì khó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét