33- BA CÁI THỨC CỦA CON NGƯỜI
(20:30) Trưởng lão: Ở trong thân của chúng ta có ba cái thức.
Cái thức thứ nhất là cái ý thức của chúng ta.
Cái thức thứ hai là cái thức ở trong giấc mộng của mấy con, gọi là tưởng thức. Mấy con nằm chiêm bao đó là tưởng thức.
Cái thức thứ ba
đó là cái thức của những người tu chứng đạo gọi là thức thức, tức là tuệ Tam
Minh.
Cho nên
trong người của mấy con, người nào cũng có đủ ba cái thức. Nhưng mấy con chưa
triển khai được cái thức thứ ba, cho nên mấy con chưa có Tam Minh.
Còn có hai
cái thức đang hoạt động trong người của mấy con. Cái thức thứ nhất hiện giờ mấy
con đang nghe Thầy đang thuyết giảng cho mấy con nghe, đó là ý thức. Còn ban
đêm mấy con nằm ngủ, mấy con mộng mị, đó là tưởng thức.
Phân biệt được
ba cái thức này rồi, thì trong khi mấy con đang ở trong ý thức, đang nghe Thầy
mà nhìn Thầy, thấy mặt Thầy có năm cái … Cũng đôi mắt đó mà thấy như vậy. Đó
là tưởng thức của mấy con, chứ không phải ý thức nữa. Mấy con phải biết phân biệt.
Cho nên mau mau, cái tưởng thức mà hoạt động như vậy thì mau mau tác ý đuổi
ngay liền: “Tưởng thức đi đi, chỗ này không phải là chỗ mày hoạt động,
chỗ này chỉ có ý thức mà thôi”. Các con dùng pháp Như Lý đuổi cái tưởng thức
mấy con, không cho nó hoạt động.
Các con thấy
có nhiều nhà ngoại cảm, có nhiều người lên đồng bóng, là những người tưởng thức
hoạt động. Họ không có hay gì đâu. Cho nên cái tưởng thức của mấy con nó hoạt động
là mấy con sẽ trở thành một cái người không bình thường.
Các con tưởng
các nhà ngoại cảm như cô Bích Hằng, đó là người bình thường sao? Mà có thể gọi
là một người điên, chứ không phải hay gì hết. Mà người ta thấy làm lợi ích đi
tìm hài cốt người ta cho là đạo đức, chứ bản thân cô là người điên.
(22:14) Nhìn
trong bàn thờ thì thấy những linh hồn người khác ngồi. Bình thường vầy thì có
cái linh hồn nào nhập vô cô? Không ngờ là cái tưởng thức cô hoạt động tạo ra những
cái linh hồn. Tưởng thức nó hoạt động, nó giao cảm được những hình bóng của kẻ
chết, nó hoạt động. Cô không phải là người bình thường, cô đang là người rất bệnh
nặng.
Còn mấy con
bây giờ là người bình thường, là người không bệnh. Còn những người mà tưởng thức
hoạt động vậy, là những người bệnh.
Ở đây bức
thơ này mà viết cho Thầy là người đang bị bệnh tưởng. Cho nên mau mau dùng pháp
Như Lý Tác Ý, chứ bệnh tưởng này không có thuốc trị, không có thuốc gì trị mấy
con được hết. Chỉ có thuốc an thần làm cho mấy con ngủ, nhưng chưa chắc đã là
ngủ, mà được yên ổn trong giấc ngủ, nó còn bị mộng mị nữa.
Cho nên ở
đây mấy con thấy rằng khi mà thấy tưởng thức hoạt động cảnh giới này, cảnh giới
khác thì mau mau dùng pháp Như Lý Tác Ý. Hãy đến Tu viện Chơn Như, Thầy sẽ dạy
cho mấy con phá vỡ hết những cái tưởng này, không để cho nó hoạt động. Bởi vì
nó hoạt động là nó sẽ đưa mấy con đi đến chỗ người điên, người loạn thần kinh,
rối loạn thần kinh.
Cho nên mấy
con phải nhớ kỹ cái điều đó, muốn cứu mình để trở thành con người bình thường.
Khi mà thấy những cái loạn tưởng đó, thì mấy con phải giao hết gia đình cho chồng
con, cho vợ con để đi cứu mình. Không phải đi chích một vài liều thuốc, nó uống
một vài thuốc an thần mà hết bệnh đó được. Mà phải đến Tu viện Chơn Như gặp Thầy
ngay trực tiếp, Thầy sẽ dạy cho mấy con phá cái tưởng này, thì may ra mấy con
trở về một con người bình thường, mới biết pháp làm chủ tu tập sanh, già, bệnh,
chết. Chứ tưởng này không bao giờ làm chủ được sự sanh già, bệnh, chết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét