345- SỬA SOẠN VƯỜN LÂM TỲ NI
(2:18:48) Sư
Gia Hạnh: Dạ thưa Thầy cho phép con trình bày.
Trưởng
lão: Con ngồi
đi con.
Sư Gia Hạnh: Kính thưa Thầy! Thầy cũng cho
phép con để mà sửa soạn cái vườn Lâm Tỳ Ni ấy Thầy. Nhưng mà tất cả cây cối là
nó cũng to lắm mà khi mà đặt xuống mấy cái vị trí đó thì Thầy cũng hoan hỉ cho
con chiết bớt một số mấy cái cành nhỏ nhỏ để mà.
Trưởng
lão: Bây giờ
thí dụ như bây giờ Thầy cũng sẽ cho, nhưng mà có cái điều kiện là con đặt cái vị
trí nó phải hợp với cái vườn Lâm Tỳ Ni. Trong khi đó thì con sẽ góp ý với mọi
người thì hoàn toàn Thầy sẽ chấp nhận. Thầy đã giao mà.
Sư Gia Hạnh: Con lên mô hình đó thì con sẽ
trình bày với Thầy với cô Trang với thầy Mật Hạnh. Trước khi làm, con sẽ trình
bày cái phần đó.
Trưởng
lão: Được mà
con. Thầy đã giao rồi thì bắt đầu bây giờ con trình bày với thầy Mật Hạnh hay
cô Trang hay hoặc quý Thầy. Điều kiện: “Bây giờ thầy làm vậy là được quá rồi,
tốt, cứ làm”. Tại vì góp ý của mình mà. Được thì mình làm, có gì đâu. Có 1
số khỏi cần. Thầy thì bây giờ vô sự rồi, không có còn thấy đẹp thấy xấu nữa, ai
muốn làm sao Thầy cũng thấy đẹp hết, đối với Thầy thì trọn vẹn.
Sư Gia Hạnh: Vậy Thầy cho phép.
Trưởng
lão: Rồi rồi được
rồi. Con sẽ làm tốt cái công việc đi. Thầy giao đó là trách nhiệm của con rồi
mà, phải không? Con bàn bạc với mấy người kia nữa thì quá hay rồi. Thì cái về vấn
đề mà chiết bớt một cây, hai cây, 5, 10 cây gì tùy ở con. Thầy đã giao rồi, thì
cái đó là cái quyền của con rồi. Còn Thầy thì người vô sự, chứ không còn biết.
Ai làm gì thì cũng được hết, không chê khen ai hết. Nấu ăn dở thì Thầy ăn, mà nấu
ăn ngon thì cũng ăn, không có gì Thầy bỏ.
Còn Con làm
đẹp thì Thầy cũng thấy đẹp, mà con làm xấu thì Thầy cũng thấy đẹp, không có thấy
xấu.
Sư Gia Hạnh: Cảm ơn Thầy.
(2:20:41) Trưởng
lão: Cứ yên tâm. Đã Thầy giao rồi cứ làm, coi như là của chính con rồi,
không còn của ai nữa. Thì mấy con bây giờ, Thầy giao cho mấy con nấu bếp, thì của
chính con nấu bếp. Thì dở mấy con ăn dở thì Thầy cũng ăn dở. Mà ngon thì Thầy
ăn ngon thì mấy con cũng ăn ngon, có gì đâu! Chứ không lẽ có mình con ăn ngon,
còn bỏ Thầy. Hay hoặc có mình con ăn dở mà không dám đưa cho Thầy ăn sao? Đâu
có chuyện đó, phân phát ra hết.
Dở cùng nhau
ăn dở, ngon cùng nhau ăn ngon. Mình chia sẻ với nhau mà. Đâu có gì đâu! Mặn
cùng nhau ăn mặn, rồi khát nước thì cùng nhau uống nước. Đâu có gì đâu. Ở đây
mình lúc nào cũng chia sẻ với nhau. Thương yêu và tha thứ thì phải chia sẻ với
nhau mới gọi là thương yêu tha thứ chứ. Hiểu chưa? Bây giờ cứ như vậy thôi. Còn
trách nhiệm con mà bây giờ thấy cái điều kiện đôi mắt của con còn làm được, Thầy
giao. Con làm đẹp, mọi người nhìn đẹp, con làm xấu thì mọi người nhìn xấu. Có vậy
thôi! Không có gì!
Đừng có hỏi
Thầy gì nữa hết. Yên tâm! Phải không? Của Thầy chính là bây giờ của các con đó,
chứ không còn của Thầy nữa đâu. Phải không? Thì do đó mấy con lo được cái phần
nào, đóng góp được phần nào đều tốt.
Còn bây giờ
bếp nước thì do con, mà dở thì ráng chịu, có vậy thôi. Nhưng mà mình không làm
quyền ai hết à. Bây giờ tôi làm món ăn đó như vậy mà chê, thì bây giờ phụ tôi
làm. Dở cùng ăn dở, ngon cùng ăn ngon chứ tui không phải độc tài, độc quyền. Có
phải không? Có vậy thôi. Nhớ kỹ như vậy thôi. Bây giờ con làm ấy: “Chị làm
cái này không được. Để tôi bỏ thêm cà, thêm bí nữa”. Được cứ làm. Dở mình
cùng ăn dở, mà ngon mình cùng ăn ngon, có gì đâu! Đâu phải riêng tôi.
Đó! Vậy là
mình tu đó con, đang tu, chứ không phải là không tu đâu. Tu giải thoát mà,
không chấp cái gì của mình hết. Tức là cách thức diệt ngã của mình. Còn cái gì
cũng tui, cái gì cũng tui tui hết, mấy người đừng bỏ vô, bỏ vô không được đó là
cái ngã con. Đó là sai! Phật pháp không có dạy vậy. Cái gì cũng tui, cũng đúng
hết thì không được. Ở đây mọi người, chứ không phải là của mình. Phải không,
mình tu hành.
Cô Thanh
Như: Dạ bạch Thầy,
con mới vô đây, con nghe nói cái nội quy cứ nghĩ, bạch Thầy, nghe qua rồi Thầy
cho tụi con nghiên cứu.
Trưởng
lão: Về cái nội
quy hả con?
Cô Thanh
Như: Không nghe
rõ.
Trưởng
lão: Thật sự ra
về cái nội quy là đặt ra cho nó có cái quy củ nó như vậy. Con hiểu không? Nhưng
mà mấy con, theo Thầy thấy giải thoát của mình thì ai muốn dựa vào cái nội quy,
muốn làm sao thì cũng được hết. Còn tôi thì tôi thư giãn nghĩa là tôi thư thả
ra hết. Bắt đầu bây giờ tôi theo nội quy đó, làm vậy vậy vậy, thì mấy người thấy
cần thêm gì cứ thêm. Chứ không phải là cái nội quy đó, là cái quy luật để bắt
buộc người ta như ở ngoài đời. Ở đây là đạo giải thoát, con hiểu vậy.
Cái nội quy
là cái khuôn. Cũng như bây giờ tôi đặt là 7 giờ tới 10 giờ, hoặc là 2 giờ cho tới
5 giờ trong ban ngày cũng như ban đêm là cái thời khóa tu tập vậy. Cứ đặt ra vậy,
Chứ nó đâu có phải là cái khuôn khổ của mấy con như vậy. Bây giờ thí dụ như bây
giờ 7 giờ mà tới 10 giờ, thì trong khi đó cái khả năng con tu cái khoảng thời
gian 3 tiếng đồng hồ đó không được, thì 7 giờ con tu đến 9 giờ. Mà không được nữa
thì 7 giờ đến 8 giờ. Con tu tiếng thôi, nghỉ. Có gì đâu. Rồi 2 giờ thức dậy tu
nữa. Còn không thì 3 giờ tôi thức dậy tu tới 4 giờ. Còn tôi bết nữa thì tôi cho
thả cửa luôn. Có phải không? Mấy con thấy không?
(2:24:36) Từ
4 giờ tôi thức dậy tới 5 giờ, tùy theo khả năng. Chứ ở đây không có khuôn khổ,
mà như vậy mới gọi là giải thoát. Chứ còn cứ đem cái khuôn khổ đó, gò bó, trói
buộc mình hoài, thì mình bị trói buộc ở trong cái khuôn khổ đó. Cho nên cái nội
quy thì có, chứ không phải đây không có nội quy. Nhưng mà mình biết sống nhẫn
nhục tùy thuận bằng lòng, người nào áp dụng nội quy thì tôi cũng theo nội quy.
Phải không? Mà người nào không áp dụng nội quy thì tôi cũng theo.
Mà người nào
cũng biết áp dụng nội quy, mà người nào cũng biết xả tâm thì nó sẽ là nội quy tốt
nhất. Có phải không? Chứ còn người áp dụng nội quy, mà người xả tâm thì cái người
mà áp dụng nội quy này ấy là người không biết xả tâm. Có phải không? Bởi vì tôi
cứng ngắc ở trong cái nội quy này, buộc mọi người phải theo đây. Có phải không?
Nhưng mà cái người xả tâm, ở đây cái mục đích mình là nhắm đến cái chỗ xả tâm
chứ không phải đến cái gò bó, cái phương pháp gò bó.
Bây giờ ở
trong nhà bếp này có 5 người mà 4 người có một ý giống nhau, còn một người có ý
khác, thì 4 người này lấy cái ý tập thể này làm. Mà cái bốn cái ý này thì nó nhằm
trong nội quy thì tôi theo nội quy tôi làm. Mà giờ 4 cái ý này nó không nằm ở
trong nội quy, mà có người này nằm ở trong nội quy thì người này ít, thì 4 người
này ta vẫn làm theo cái ý người ta ngoài nội quy. Các con hiểu chứ? Chỗ này chỗ
giải thoát, chứ đâu phải là chỗ gò bó.
Chứ mà kỷ luật
của cơ sở nào nó có cái nội quy của nó phải làm đúng, bắt buộc người ta theo
cái nội quy đó. Ở đây không có đâu, ở đây giải thoát. Nếu mấy con áp dụng được,
Thầy nói không ai chịu nổi. Bởi vì nó không giống như đời rồi. Cái chỗ giải
thoát nó khác đời. Cho nên phải biết cách, phải biết cách mới được.
Khi nào mà
áp dụng không được kêu Thầy, Thầy ra. Thầy ra Thầy làm bếp một bữa. Thầy ra, Thầy
làm bếp một bữa, Thầy mang mấy hũ muối ớt: “Bữa nay chia cho cái khu này một
hũ, chia cho cái khu kia một hũ. Cơm mình nấu ngon đi rồi bắt đầu cho vô thùng
đem chở để hũ muối ơt. Về mà xức muối ớt ăn cơm. Trời ơi! Bữa nay ăn cơm ngon
thiệt”. Có phải không? Nhờ Thầy mà ăn cơm được nhiều. Tất cả những thực phẩm
của chúng ta ăn, chỉ có cơm là ngon nhất, là bổ nhất. Còn rau cải này kia đồ,
nó còn ô nhiễm môi trường, nó còn bị ảnh hưởng xấu. Mấy con kho, nướng đồ này
kia cho ngon ngọt, ít ra cũng phải nêm này kia đủ thứ nữa chứ mới ngon ngọt.
(2:27:19) Cô
Thanh Như: Bạch Thầy! Tại vì con cũng thấy là như con khởi ý mình là
nói riêng, ví dụ như nhà bếp khác là nói chung thì thường những cái nơi đó là
những cái nơi mà nó sinh khởi nhiều cái chuyện nhất. Tại ở trong đó nó tập hợp
nhiều người. Hễ nhiều người thì nhiều ý, nhiều việc, nhiều chuyện. Còn ít người
là ít ý, ít chuyện, ít việc.
Trưởng
lão: Thì vậy
mình ở nhà bếp vậy mình xả tâm là tốt nhất. Ai sao tôi vậy à. Tôi là người biết
tu tôi xả tâm, còn mấy người không biết thì mấy người đề nghị cái gì, tôi làm
theo nấy.
Cô Thanh
Như: Thì cho
nên có những cái rõ như là, như Trang, là để cái nội quy ấy thì cũng được, với
cái tinh thần xả tâm, với cái tinh thần lục hòa thôi. Để cho nó có một cái nề nếp
một chút xíu, thì ý con vậy. Thì nếu mà cái nội quy không cần thiết thì thôi
cũng không cần.
Trưởng
lão: Thì nó là
cái khuôn để đó người ta kêu có, để cái người khác người ta vô: “Ờ cái nhà bếp
này cũng có nội quy này! Thấy không?” Người ta cũng khen mình, chứ sự
thật ra mình trong này là mình sống mình nhẫn nhục, tùy thuận bằng lòng. Nó đâu
phải là ở trên cái nội quy khuôn khổ, bắt ép người ta. Nhiều khi bắt ép người
ta phải làm theo cái khuôn khổ đó: “Tôi không bằng lòng theo kiểu này mà tôi
không dám nói ra” Phải không? Làm cho người ta khổ tâm. Không được.
Ở đây là
tùy, lấy tập thể của mình. Bây giờ ở trong này là 5 người hoặc có bốn người,
hay hoặc ba người. Có hai người không đồng ý, 3 người này người ta tập thể, người
ta chấp nhận thì mình phải làm theo. Chứ không có ai độc tài trong này hết đâu.
Cô Thanh
Như: Dạ, cho
nên nó có một cái điều là con nói là cái việc ai nấy làm, chuyện ai nấy lo. Nếu
góp ý trong cái sự vui vẻ thì góp ý. Còn mà không vui vẻ thì nấu sao ăn vậy,
không có khen chê. Có sao ăn vậy.
Trưởng
lão: À mình sống,
mình tùy thuận, mình nhẫn nhục tùy thuận bằng lòng mà. Bây giờ bữa nay trong
cái tập thể của mình là 5 người đi. Bữa nay mình tính nấu món canh này, món mặn
này, làm vậy vậy, có đồng ý không? Thì mấy người này người ta đồng ý, có người
không đồng ý, thì người này thua. 5 người mà, người ta 4 người, thì mình thôi,
chịu!
Còn bây giờ,
trong 5 người mà có ý kiến của mình mà có một mình mình, mà 4 người này người
ta không chấp nhận: “Thôi cái này không nên làm.” Thì mình vui vẻ, không
có gì đâu mà bắt buộc, mình vui vẻ. Mình cứ theo cái số đông, cái ý kiến đông
đó mình chấp nhận, mình làm thôi. Mặc dù là cái ý kiến của con đưa ra, nhưng mà
bây giờ có 1 người chấp nhận, còn 4 người này người ta không chấp nhận. Thì do
đó mình theo ý kiến người ta, như vậy thì chắc ăn, mình tu hành được. Bởi vậy
Thầy nói chỗ nào tu hành, chỗ đó là giải thoát.
Thành ra,
không có ý kiến của người nào là hay hết mà là cái tập thể. Tập thể của mình 5
người, ba người, hai người thì mình lấy. 2 người thì bây giờ 2 ý kiến này không
hợp, thì bây giờ hai người này, có hai người thôi. Mà giờ người ý kiến vầy, người
ý kiến này. Người nói: “Bữa nay đừng ăn canh, ăn cái khác”. Thì người
kia nói: “Phải thêm canh, trời không có canh người ta nuốt không vô”. Phải
không? Mình cứ góp ý kiến.
(2:30:24) Thì
cái người kia nói: “Không canh thì lấy nước đổ vô, có gì”, thì nghe cũng
xuôi tai. Thôi bây giờ mình thấy cái nào? Đồng ý không? Bây giờ không canh thì
người ta lấy nước người ta đổ vô, người ta cũng làm canh được, đâu có gì. Vậy
mình làm món ăn nào ngon ngon chút đặng họ, lát nữa không có canh họ chan vô ăn
cho ngon. Có gì đâu! Thì vậy nó hợp với nhau, chứ không có gì cả.
Bởi vậy mình
khéo léo với nhau rồi tốt hết! Mình phải làm một món ăn, bây giờ không canh
mình làm món ăn này phải cho ngon, đặng chắc lát người mà ưa canh, người ta
thích ăn canh, thành ra người ta lấy cái đó người ta đổ vô, cái người ta quậy
lên thành canh người ta ăn. Dễ ẹt, không có gì khó khăn.
Bởi vậy Thầy
nói, mình khéo nhau, cái mình tùy thuận nhau thì tốt trong công việc. Mà coi
như là ở nhà bếp là cái tu nhất, tu dễ nhất, xả tâm dễ nhất, hay nhất. Mà Thầy
nói cái nhà bếp này là thành Phật nhất, chứ mấy người chưa chắc ngồi trong thất
mà thành Phật được đâu. Chỉ có cái nhà bếp này, thành Phật hay không thành Phật
là cái nhà bếp.
Với cái nhà
khách tiếp khách, mấy người mà tiếp khách nhiều. Người nói qua, kẻ nói lại này
kia nọ, thì mình xả hết thì tức là thành Phật. Phải không? Như thầy Gia Hạnh
mai mốt ổng làm Phật mấy con coi. Tại vì mình không chấp ai hết, ai nói làm sao,
nói phải mình cũng nghe, nói quấy mình cũng nghe, nghe hết. Không có cái nào buồn
phiền ai hết. Tại vì mình hiểu Phật pháp rồi: “Tâm Bất Động Thanh Thản An Lạc
Vô Sự mà, có gì đâu mà phiền ai. Nhân quả ngày đó nó vậy, nó khiến cho cái người
đó nói vậy, nói vậy. Cho nên vì vậy mình không buồn ai nữa hết”.
Đó mấy con
nhớ nãy giờ Thầy nói, mục đích của mình là xả tâm mà. Bởi vậy, cái bài kệ của
Thầy quá hay mà không ai chịu làm, cho nên tới bây giờ chưa ai làm Phật. Cái
bài kệ buông xả của Thầy mà:
Buông xuống
đi hãy buông xuống đi
Chớ giữ
làm chi có ích gì
Thở ra chẳng
lại còn chi nữa
Chết rồi còn
cái gì đâu? Cho nên mấy con buông hết thì khỏe quá rồi! Sung sướng quá! Nhiêu đủ
rồi mấy con. Học của Thầy học nhiêu đó là mình giải thoát rồi mấy con. Tất cả cái
gì tôi cũng buông xuống hết, tôi không có cái gì mà dính tôi hết.
Rồi! Tới thậm
chí như đau bệnh này, Thầy nói bây giờ nó nhức cái đầu, nó đau bụng, nó nhức ở
trong thân này, đau bệnh. “Bây giờ ung thư tôi cũng chẳng sợ nữa là, tôi
buông xuống mà, tôi đâu có ngán nó đâu. Mặc cho mày chết đi. Mày chết tao làm đứa
trẻ khác mạnh khỏe hơn. Tao đi tu còn ngon hơn.” Do đó, nó sợ quá, nó không
chết mấy con. Cái thân kỳ cục, nó sợ quá nó không chết. Mình không đi bác sĩ,
không đi viện, không uống thuốc gì hết. “Tao không thèm uống thuốc gì hết”.
Mà ung thư nó cũng không chết nữa.
Ít bữa đem
bác sĩ coi: “Sao mà lại, bệnh của ông ung thư hôm nay nó hết trơn, hết trọi
rồi”. Nói: “Tại tui không sợ nó, nó đi hà”. Không! Mấy con làm thử
biết. Cũng như Thầy nè, tại sao nó không đau? Tại Thầy không sợ nó, nó không
đau. Thầy nghe cái người nào mà đau đau là mấy người đó sợ đau đó. Biết liền! Tại
họ sợ đau cho nên bệnh đau nó tới thăm.
(2:33:29) Nhớ
theo Thầy cứ vậy thì mấy con sẽ giải thoát mấy con. Rồi bây giờ mấy con hỏi gì
thêm nữa không? Nỗ lực tu nhiêu đó thôi! Xả hết đi! Ai chửi, ai mắng, ai làm gì
cũng không buồn hết. Mình không hơn ai hết. Cái gì mình có thể mình góp ý, mà tất
cả những cái gì mình thấy được mình góp ý, mà góp không được thì thôi, đừng góp
ý. Góp ý rồi người ta nói vầy nói khác, tâm mình sân lên, bực mình, mình tức tối
mình phiền, không hay đâu.
Mình thấy
mình còn hay tức tối thì thôi đừng góp ý ai hết. Chừng nào mình không tức tối
thì mình sẽ góp ý mấy con. Còn mình còn tức tối thôi đừng góp, nói bậy nguy hiểm
mình. Biết không? Mình thấy cái tâm của mình chưa có xả được: “Thôi, đừng
góp ai hết, ai làm gì thì làm, tùy thuận thôi”. Thì ngay đó mình thì một thời
gian sau, nó tùy thuận được rồi, bắt đầu đó mình mới góp ý. Nhớ kỹ những điều
mình tu tập như vậy thôi, chứ đâu có gì. Còn bây giờ cái tâm mình nó còn sân
quá trời, góp ý người ta không chấp nhận cái mình sân ầm ầm lên. Cái đó nguy hiểm
cho mình. Nó không giải thoát mà nó khổ mình chứ, nó không lợi. Rồi bây giờ mấy
con còn hỏi gì thêm nữa không? Ráng về tu mấy con. Hết rồi hả mấy con?
Rồi Thầy nghỉ
hen. Thầy về ngồi chơi chứ để nói quá. Thôi Thầy về mấy con./.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét