350- SIÊNG NĂNG TU TẬP GIỮ TÂM BẤT ĐỘNG
(26:56) Trưởng
lão: Cho nên, hôm nay chúng ta muốn được yên ổn, muốn được giải thoát,
không phải riêng mình. Cho nên, Thầy nói: “Đạo đức không làm khổ mình, khổ người”
mà. Cho nên, từ hành động chúng ta, vô tình chúng ta làm khổ người khác mà
chúng ta không biết, vô tình chúng ta nói làm người khác đau khổ. Cho nên,
chúng ta cẩn thận dè dặt thân, khẩu, ý của chúng ta.
Ở đây, quý
thầy hãy cố gắng, cố gắng! Chỉ có một điều duy nhất mà Thầy nhắc nhở đó là:
“Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”.
Khi mà nằm
ngủ mà tỉnh táo, tâm nghĩ ngợi điều này, thế kia thì nên nhắc: “Tâm bất
động, thanh thản, an lạc, vô sự. Tất cả những điều suy tư trong đầu óc đều là
chuyện thế gian buông xuống đi, không được suy nghĩ nữa.” Cứ nhắc nó
đi, rồi một ngày nào đó nó sẽ không suy nghĩ.
Phải siêng
năng! Chứ đừng lười biếng. Ngày ngày siêng năng như vậy, như đức Phật đã dạy,
chỉ cần 7 tháng là chúng ta đã thành tựu. Đạo Phật tu đâu có lâu, chỉ có 7
tháng giữ tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, thì chúng ta sẽ thành tựu Đạo
giải thoát.
Chúng ta tu
hành chúng ta đừng cầu mong thần thông đừng cầu mong làm chủ sinh, già, bệnh,
chết gì cả. Chúng ta chỉ biết làm sao tác ý: “Tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự”, để buông xả từng tâm niệm thế gian của chúng ta, thì
chừng tâm bất động suốt trong 7 ngày đêm là chúng ta chứng đạo. Đơn giản lắm, dễ
dàng lắm, không khó khăn!
Chỉ có người
siêng năng, chỉ có người có ý chí dũng mãnh thì sẽ làm chủ được sự sống chết!
(29:14) Cho
nên, theo Thầy khuyên quý Phật tử: “Được thân người là khó, khó như con rùa
mù”. Con rùa mà bị mù mà tìm cái bọng cây ở giữa biển, khó vô cùng. Mất
thân này… quý vị có sống đúng năm giới không? Nếu chưa sống đúng năm giới, đừng
hòng sẽ có thân này!
Bởi vì, năm
giới của đức Phật là năm giới của người cư sĩ, năm giới để làm con người. Nếu
trong năm giới này chúng ta phạm một giới là chúng ta cũng chưa thành con người
được, chỉ thành con vật: Con trâu, con bò, con heo, con dê, con gà, con chó,
con ngựa… rồi những vật nhỏ nữa là loài côn trùng.
Đó thì, quý
Phật tử, “được thân người là khó, được Phật pháp còn khó hơn”, nghe
được Chánh pháp của Phật còn khó hơn. Từ lâu chúng ta đã được biết Phật pháp,
nhưng chúng ta đã lầm lạc trên con đường của Phật pháp, cứ theo kinh sách của
Hán tạng của người Trung Quốc tu tập. Có vị Hòa thượng nào làm chủ sinh, già, bệnh,
chết không?
Suốt cuộc đời
của quý vị tu tập hết sức, lần chuỗi cả hột chuỗi bóng lộn, thế mà có ông Phật
Di Đà nào cứu, thế mà tin tưởng, thì quý vị thấy không phải Thầy bác, mà Thầy
nói thẳng nói thật, để thấy rằng Phật giáo không dạy chúng ta nương tựa vào ai
cả, mà “tự thắp đuốc lên mà đi”.
(31:26) Phật
Di Đà trong kinh Vô Lượng Quang, trong kinh Di Đà. Phật hứa, nếu người nào mà
niệm mười tiếng ra mà đức Phật Di Đà không rước về cõi Cực Lạc, thì ta không
làm Phật: “Thiện nam tín nữ các người, chí thành tưởng Phật niệm mười tiếng ra,
ta không rước ở nước ta, thể không làm Phật chắc đà không sai”. Nhưng mà niệm
mười tiếng ra có thấy ông Phật rước mình không? Như vậy ông Phật hứa, hứa dỏm rồi
mấy con, không thật!
Khi người ta
niệm mười tiếng - người ta thành tâm niệm mười tiếng, mà mình hứa với người ta
để mình rước về nước Cực Lạc, thì ngay khi mười tiếng đó phải rước người ta về
chứ sao lại để cho người ta sống trong cõi thế gian khổ đau như thế này?
Đó thì, mấy
con thấy lời nói như vậy có đúng không? Như vậy rõ ràng ông Phật Di Đà chắc
chưa thành Phật. Bởi vì chúng sanh niệm Phật, mà đâu có rước ai đâu.
Đó thì, mấy
con thấy phải suy tư, phải nghĩ. Mình có đầu óc sáng suốt phải nghĩ cái nào
đúng cái nào sai chứ. Cái nào cũng tin hết, rồi bỏ cả cuộc đời của mình nhưng
cuối cùng được làm gì? Được cái gì đây?
Một người niệm
Phật mà tâm tham, sân, si hết sao? Làm sao hết được mấy con! Ngay cả tâm tham,
sân, si hàng ngày khởi ham muốn cái này cái kia, thì chúng ta dùng câu tác ý để
ly dục, ly ác pháp. Nhưng câu tác ý đó lại là một cái chân lý của đạo Phật “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Như vậy là chúng ta ly dục ly,
ác pháp để chúng ta hoàn toàn không còn tham, sân, si. Mà người không còn tham,
sân, si thì ngay thế gian này là Cực Lạc. Có phải không?
Mấy con thấy
nè, tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự thì giải thoát hoàn toàn, thì thế
gian này là chúng ta đang sống là Cực Lạc chứ. Cực Lạc có nghĩa là rất vui.
Nhưng ở đây chúng ta không phải là cái kiểu rất vui là lúc nào cũng cười, không
phải! “Thanh Thản, An Lạc, Vô Sự” đó là cái câu rất tuyệt vời mà đức Phật
đã dạy chúng ta.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét