352- LỜI THẦY SÁCH TẤN
(37:59) Trưởng
lão: Đó thì mấy con thấy, trong cái sự thật Thầy nói sự thật để giúp
cho Phật tử, để giúp cho quý vị biết được cái đúng, cái sai mà chúng ta nỗ lực
thực hiện. Mà nỗ lực thực hiện thì quý vị thấy ngay liền trong 1 phút, 1 giây
quý vị vẫn thấy giải thoát mà. “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” -
tác ý rồi, ngồi lẳng lặng để nghe tự nhiên để coi thử tâm mình bất động hay là
không bất động. Trong 1 phút, 1 giây mình thấy rõ ràng là bất động - giải thoát
đó mà, cụ thể quá rõ ràng.
Tại các con,
tại Phật tử không muốn giải thoát, cho nên lúc nào cũng coi thường cái câu nói
đó, cái chân lý đó. Chứ sự thật ra mà chúng ta quyết tâm, thì trong 7 ngày thì
chúng ta sống được với cái tâm bất động đó, mà sống với được tâm bất động đó là
giải thoát hoàn toàn chứ sao. Chúng ta muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi
nào sống. Tại vì tâm chúng ta bất động suốt bảy ngày thì nó có đủ Tứ Thần Túc,
bốn cái lực như thần. Còn bây giờ mình cứ cầu mong mình có Tứ Thần Túc để mình
cố gắng mình giữ, thì cái sự mong ước của quý vị là cái tâm tham dục của mấy vị,
thành ra làm sao mấy vị có được?
Quý vị cứ giữ
tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, ngồi chơi không cần gì hết.
Thử, bây giờ
Thầy nói như thế nè. Khi mà giữ được cái tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự
- tác ý rồi, đừng có khởi niệm đói bụng, mà quý vị khởi niệm đói bụng tức là
quý vị đã bị động tâm rồi. Ngồi suốt ngày này qua ngày khác, cứ tác ý: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, rồi để tự nhiên tâm bất động, cứ
như vậy ngày này qua ngày khác không thấy đói khát mà không mệt nhọc, không có
gì hết hoàn toàn, cái tâm bất động nó hay đến mức độ vậy.
Còn quý vị cứ
nghĩ ờ tới trưa rồi thôi đi ăn cơm đi, ôm bát này kia… sự thật ra điều đó là
quý vị bị tâm chi phối quý vị, bị ăn uống chi phối, bị dục chi phối.
(40:04) Cho
nên, quyết tâm tu! Ngày nay tu chưa được ngày mai phải làm cho được! Nhất định
phải làm cho được, đừng có kéo dài cái thời giờ, uổng quá quý vị.
Tới hôm nay
mà Thầy nhìn quý thầy chưa có người nào làm được thì quá uổng, phải làm cho được
đi. Mấy cô cũng vậy lớn tuổi rồi, Thầy thấy quý cô lớn tuổi quá rồi, còn thời
gian đâu nữa mà ngồi chờ. Nhất định chết bỏ hôm nay mà chứng đạo, hơn là để kéo
dài. Không có mỏi mệt gì hết, chết bỏ! Tao ngồi đây chơi nè: “Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự”. Cứ ngồi chơi, thì thời gian rất ngắn mấy
con sẽ đạt được tâm bất động, mà tâm bất động thì nó có đủ cái lực cho mấy con
làm chủ được sự sống chết mấy con. Hãy cố gắng!
Các con cố gắng,
Thầy nghĩ rằng mấy con sẽ làm được hết. Bên đây quý thầy, quý sư đều làm được hết,
không có người nào mà làm không làm được. Nhưng mà đừng có bị ảnh hưởng của
giáo pháp sai Phật pháp. Các con cứ lấy những cái lời của Phật dạy trong kinh
Nikaya thử coi bốn cái tập mà Những Lời Gốc Phật Dạy mà Thầy đã giải thích, mấy
con sẽ thấy Thầy giải thích đúng y như cái ý của Phật dạy.
Còn mấy con
cứ lấy kinh Đại thừa cho là Phật tánh, bằng cách này, bằng cách kia đều là ảnh
hưởng của Lão Tử, ảnh hưởng của Khổng Tử, toàn là kinh sách của Hán Tạng của
Trung Quốc. Người Việt thì phải thực hiện pháp Phật của Việt Nam, không có thực
hiện pháp của ngoại đạo. Họ làm đúng sao họ không thành Phật? Họ làm đúng sao họ
không làm chủ sanh, già, bệnh, chết? Các con thấy người Trung Quốc họ làm được
những gì? Họ qua họ dạy chúng ta tu tập gần chết, quý thầy tu gần chết, mà được
những gì?
Thử hỏi, bây
giờ Thầy nói thật như Hòa thượng Thanh Từ bây giờ già như vậy rồi, mà không làm
chủ được cái thân thì như vậy là làm sao? Bệnh đau phải đi nằm nhà thương như vậy.
Không phải là Thầy chê Hòa thượng, Hòa thượng cũng tu hết mình, dạy đạo hết sức,
mà nhưng vì ảnh hưởng của Thiền Đông Độ. Tại sao không nghiên cứu kinh sách
Nguyên Thủy mà dạy? Có nhiều người bây giờ đang theo tu tập, nhưng rốt cuộc ai
làm được những gì?
(42:45) Không,
Thầy nói như vậy để chúng ta không phải bài bác một người nào khác, mà để chúng
ta thấy được cái pháp nào tu được, làm chủ được. “Tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự” - làm gì chúng ta có ác pháp tác động vô được?!
Bây giờ cái
đầu Thầy, cái thân Thầy đau nhức bất cứ một cái chỗ nào, Thầy chẳng sợ nữa này:
“Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự không sợ thọ. Chết đi!”. Cái
người mà ý chí gan như vậy làm sao có bệnh tật nào mà tác động được. Các con phải
gan dạ chứ, sao lại nhút nhát vậy?
Chúng ta phải
biết rằng người Việt Nam chúng ta, đối với nam thì chúng ta có những bậc anh hùng,
mà đối với nữ chúng ta có những bậc anh thư, không phải Trưng Vương, Triệu Ẩu
sao. Mấy con là con cháu của ai? Có phải là của Trưng Vương Triệu Ẩu không? Tại
sao mình không bằng những vị đó? Mình phải thực hiện cho xứng đáng là con cháu
của những người ý chí, gan dạ, anh hùng.
Còn bên nam
chúng ta đâu phải thua ai. Các con thấy những người mà bên nam chúng ta thời Trần
có bao nhiêu người, mà ngay cả vua Quang Trung - Nguyễn Huệ, có phải là những vị
anh hùng không?
Vậy mà,
chúng ta làm sao cho xứng đáng với những bậc anh hùng của dân tộc chúng ta chứ.
Thì Phật pháp đưa qua vào Việt Nam chúng ta, dân tộc Việt Nam chúng ta đúng
Pháp thì chúng ta cứ ôm chặt nó mà chúng ta tiến tới để chúng ta làm chủ sinh,
già, bệnh, chết. Giặc sinh tử mà tại sao chúng ta không chiến thắng. Chúng ta
hèn nhát đến mức độ đầu hàng giặc, để chừng đó chúng muốn sai chúng ta chết hồi
nào chết, sống hồi nào sống, lăn lộn trên giường bệnh để làm gì?!
(44:40) Đó!
Hôm nay, nghe được lời Thầy khích lệ và sách tấn quý Phật tử mạnh mẽ, để chúng
ta thấy mình là người Việt Nam phải xứng đáng là con dân của Việt Nam, phải đầy
đủ ý chí, gan dạ để thực hiện được ý chí của người anh hùng của dân tộc Việt
Nam. Chứ không phải là mấy con ở đây, mấy con Tây, Tàu, Mỹ, Nhật gì đây, toàn
là Việt Nam. Mà Việt Nam thì phải xứng đáng với những bậc anh hùng, anh thư của
dân tộc của chúng ta.
Người ta làm
được những chuyện đó. Một đất nước nhỏ như thế này, mà người ta đuổi được giặc.
Bây giờ đất nước chúng ta thống nhất độc lập rồi, rõ ràng là nếu mà chúng ta yếu
đuối thì chắc chắn chúng ta bị nô lệ người khác. Một ngàn năm nô lệ của người
Trung Quốc, nhưng chúng ta vẫn đuổi chúng chạy. Một trăm năm bị lệ thuộc người
Pháp, chúng ta vẫn đuổi Pháp ra khỏi đất nước chúng ta.
Tại sao
chúng ta có một danh dự lớn lao như vậy của một dân tộc như vậy, thế mà Phật
giáo đến với đất nước chúng ta, chỉ có làm chủ giặc sanh tử mà tại sao chúng ta
tu đến giờ này mà chưa có người nào làm chủ giặc sanh tử? Vậy chúng ta khiếp đảm
giặc sanh tử à? Đầu hàng giặc sinh tử à?
Từ đây về
sau, năm này mà tới sang năm, đúng cái Tết, thì mấy con đến đây trình: “Con
làm chủ được giặc sanh tử, con không có đầu hàng nó đâu”. Quý thầy, quý cô,
và quý Phật tử năm tới sẽ gặp Thầy. Mà gặp Thầy thì trình bày sự tu chứng của
mình - sự làm chủ, vậy mới xứng đáng.
Còn nếu mà
không làm chủ, đừng gặp Thầy nữa! Gặp Thầy như vậy là phụ lòng Thầy quá, mà khi
gặp Thầy thì phải làm chủ sanh, già, bệnh, chết. Giặc sanh tử không còn xâm chiếm
được thân tâm mấy con nữa, như vậy là mấy con mới xứng đáng là đệ tử của Thầy.
Thầy làm chủ
được, Thầy cũng bằng xương bằng thịt mà tại sao Thầy làm chủ được, với cái ý thức
lực của Thầy? Còn mấy con cũng có ý thức mà tại sao mà không làm chủ, cũng thân
cũng tâm cũng y như Thầy, mà tại sao làm chủ không được?
Cho nên một
năm, Thầy cho một năm, suốt một năm, mấy con phải tu tập cho được. Sang năm đến
đây, Phật tử họp về đây. Đây! Tôi làm chủ được, người kia làm chủ được, như thế
nào thế nào, mọi người đến trình bày cho Thầy xem coi cách thức. Như vậy rõ
ràng là Phật giáo Việt Nam đã thắp lên cái ngọn đuốc sáng soi cho cả thế giới
người ta nhìn, chứ không phải là nói suông, nói lời suông.
Dân tộc của
chúng ta anh hùng thì sự tu tập cũng phải anh hùng chứ! Hèn nhát đến mức độ mà
kéo dài lê thê từ năm này đến năm khác mà cuối cùng hỏi lại làm chủ sinh, già,
bệnh, chết không làm chủ được. Có nhục không?
(47:52) Thầy
đang nỗ lực để đào tạo cho những người làm chủ sinh, già, bệnh, chết. Đó là những
người đệ tử thừa kế Thầy để phát triển Phật giáo, để làm sáng tỏ được Phật
giáo. Thầy mong rằng sang năm tới cái Tết sang năm, trong cái số huynh đệ của
chúng ta đang ngồi đây, và quý Phật tử ngồi ngoài kia, sẽ có những người đến
đây quỳ thưa Thầy: “Hôm nay con nghe lời Thầy con đã làm chủ được bốn sự đau
khổ cụ thể, rõ ràng. Mong Thầy chứng minh cho chúng con! Chúng con không phụ ơn
Thầy”. Bấy nhiêu đó đủ rồi, mấy con đã đem lại một cái niềm vui cho Thầy, một
niềm hân hoan của một dân tộc. Thầy, chỉ hy vọng bấy nhiêu đó thôi mấy con.
Mấy con nhớ
kỹ! Hôm nay, Thầy dạy mấy con “tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”.
Dù mấy con ở trong gia đình mà có chuyện gì xảy ra làm cho mấy con buồn phiền,
giận hờn, thì mấy con nhớ nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự.
Tất cả đều là nhân quả. Vui vẻ mà chấp nhận, không có được chống lại nhân
quả, mà vượt lên trên nhân quả”. Mấy con nhớ kỹ những lời này: “Vượt
lên nhân quả”. Nhớ lời Thầy nói, vượt lên nhân quả chứ không chống, mà
không sợ hãi, không lui sụt! Mà vượt lên trên nó, xem thường nó, coi thường nó,
thì mấy con sẽ là người chiến thắng.
(49:40) Đến
đây, mấy con chắc không gì thưa hỏi Thầy hết, bây nhiêu đủ rồi. Có còn thưa hỏi,
thì mấy con sẽ viết thư, đừng thưa hỏi những cái điều vong vẩn, mà hỏi ngay cái
sự tu tập làm chủ sinh, già, bệnh, chết, Thầy giúp đỡ liền. Chứ còn hỏi chuyện gia
đình, con cái này kia, thì chuyện đó là nội nhân quả của mấy con thì mấy con tự
giải quyết chứ sao hỏi Thầy, Thầy giải quyết cho được sao, phải không?
Còn tất cả mọi
chuyện khác nữa Thầy không giải quyết đâu, mà Thầy chỉ giải quyết cho mấy con
làm chủ sinh, già, bệnh, chết cho bản thân mấy con, chứ còn cho gia đình Thầy
không giải quyết. Phải không, mấy con hiểu điều đó. Thầy không giải quyết gia
đình của một người nào, nhân quả của mấy con thì mấy con phải giải quyết.
Bây giờ mấy
con có con cái, mấy con muốn cho nó tu tập. Bắt đầu bây giờ mấy con đến xin Thầy
cho con của con hai đứa theo Thầy tu tập. Được, Thầy chấp nhận. Nó bằng lòng
không? Con có nói nó nghe không? Nó nghe, nó muốn theo Thầy, Thầy chấp nhận cho
ở tu. Thầy nuôi dưỡng, mấy con khỏi lo cơm nước, khỏi lo gì hết, lâu lâu về
thăm. Mà khi nào Thầy nói: “Không được vô thăm nó, để cho nó tu”,
thì mấy con chỉ biết nó mạnh giỏi thôi, chứ không được mà đến đó đâu, làm động
nó. Bởi vì nó tu mà!
Mặc dù là
con của mấy con, nhưng mà khi mấy con mà gửi vô đây rồi, thì coi như nó con của
Phật. Cho nên, nó phải theo đúng cái nội quy của Tu viện, của cái nơi tu hành,
thì như vậy Thầy mới đào tạo được, chứ mấy con cứ đến thăm viếng thăm viếng, chắc
Thầy đào tạo không nổi đâu. Cứ gây cái ái kiết sử của nó hoài làm sao Thầy dạy
cho được. Cho nên, khi giao Thầy là mấy con mong cho nó thành Phật, thì các con
phải cắt đứt cái ái kiết sử của mấy con đi, thì Thầy sẽ giúp cho nó tới nơi tới
chốn.
(51:50) Bây
giờ mấy con hiểu chưa? Hiểu rồi thì nhớ: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự” chỉ có bấy nhiêu đó thôi! Có một câu đó thôi. Nãy giờ Thầy nói chắc
mấy con thuộc làu hết rồi. Không có người nào là không thuộc. Câu ngắn gọn dễ
quá mà. Cái gì có khổ mấy con nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự. Không khổ nha, nhân quả, vui vẻ, không buồn giận ai nữa hết, thương yêu
và tha thứ”.
Có thương
yêu thì tha thứ dễ dàng. Chỉ biết thương, chứ không biết ghét ai hết mấy con,
nhớ lời chưa? Người nào, bất cứ người nào, chứ đừng nói: Thấy cái chú này hay
thấy cái cô kia thấy ghét, cái mặt cứ hất hất, đừng có nghĩ vậy. Bản chất tính
tình của người ta như vậy thì mình đừng có nghĩ mình ghét, tội nghiệp, thương
người ta, chứ sao lại ghét? Đó thì mấy con cứ nhớ thương thôi đừng có ghét, nhớ
lời Thầy nói: “Chỉ có lòng thương yêu mới tha thứ”.
Mấy con thấy
đạo đức của đạo Phật chỉ có lấy thương yêu, tâm từ bi mà, đâu có ghét ai đâu, nếu
mà ông Phật còn ghét chắc ông không thành Phật đâu. Có phải không, mấy con hiểu
không?
Cho nên, bất
cứ người xấu, người tốt, người hung, người dữ, người đó đánh đập mình, mình
cũng thương. Không ghét người nào, chửi mình mình cũng thương. Nhờ mà cái người
mà đánh mình, chửi mình, mình thương được, là mình giải thoát, mình thấy rõ
ràng mà. Tôi không ghét người này thì tôi giải thoát rồi. Phải không? Mấy con
thấy, dễ dàng để nhận diện ra được cái sự giải thoát của chính mình khi gặp những
ác pháp.
Thôi đến đây
chấm dứt để Thầy đi về Thầy nghỉ chứ nói nhiều quá cũng khan tiếng (Thầy cười)
phải không? Để Thầy sống chứ!
Rồi, có gì
không?
Phật tử: Con bạch Thầy là Thầy vừa nói là
chúng con có thể gửi con con vào nơi đây được ạ?
(53:44) Trưởng
lão: Hiện giờ đó, trong cái giai đoạn này, cái thời điểm này, thì các
cháu mà vào đây được thì ít ra các cháu phải có học biết chữ, biết nghĩa thông
suốt, thì các cháu phải từ 14, 15 tuổi Thầy mới dám nhận. Còn sau này có cái
khu an dưỡng, có những người lo lắng cho các cháu trẻ, còn bé còn thơ đó, họ sẽ
lo lắng vấn đề này. Họ dạy họ nung đúc từ cái tuổi mà còn thơ ngây như 5, 6 tuổi,
3, 4 tuổi họ vẫn nuôi, họ nuôi dưỡng trong cái giáo dục. Còn bây giờ thì phải từ
14, 15 trở lên, chứ còn dưới nữa Thầy chưa có người, hiểu không? Ừhm!
Thôi bây giờ
Thầy chào mấy con, Thầy ra! Còn không, còn thưa hỏi gì nữa không con? Hết rồi
phải không? Ráng mà tu!
Thôi bây giờ
Thầy chào mấy con… Ráng tu tập, nhớ tâm bất động, thanh thản… Ai
cũng giữ tâm bất động cho Thầy thì giải thoát ngay liền, không có lâu.
Phật tử 2: Chúng con có một số tịnh tài, bạch
Thầy, kính mong Thầy hoan hỷ nhận để chứng minh cho lòng thành của tất cả chúng
con.
Trưởng
lão: Rồi, Thầy
chứng minh. Ở đây cái số tịnh tài mấy con gửi cúng sẽ nuôi những người tu hành
mấy con. Để mấy con gieo cái duyên đó mà mai mốt mấy con về đây tu…
Thôi được rồi,
xá Thầy thôi con, xá đủ rồi, mai mốt Thầy cất cái giảng đường rộng.
HẾT BĂNG
1.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét