36- Ở TU VIỆN PHẢI GAN DẠ LÀM CHỦ BỆNH
(28:38) Trưởng
lão: Thật sự ra khi mà thân có bệnh mà mấy con đi khám bệnh, là mấy
con đến Tu viện là mấy con đã tự phá hoại Tu viện.
Ở Tu viện dạy
chúng ta làm chủ sanh, già, bệnh, chết chứ không phải dạy chúng ta để đi trốn bệnh.
Đến đây mà còn đi bác sĩ, đi uống thuốc là mấy con không xứng đáng là một người
đệ tử của Tu viện Chơn Như. Các con nhớ kỹ điều đó.
Một khi mấy
con bước vào đây mà nỗ lực tu theo pháp của Thầy dạy rồi, thì tức là mấy con đã
theo chân đức Phật làm chủ sanh, già, bệnh, chết. Bởi vì đức Phật làm chủ sanh,
già, bệnh, chết mới đi ra dạy đời. Để hôm nay chúng ta mới biết cái pháp, để
làm chủ sanh, già, bệnh, chết. Tại sao chúng ta đi ngược lại lời đức Phật dạy?
Có đau là chạy đi bác sĩ à.
Từ đây về
sau phải chấm dứt ngay cái hành động này. Thà là mấy con, ở đâu mấy con đi bác
sĩ được. Chứ mấy con vô Tu viện này là thà một là mấy con chết, Thầy đem chôn
như Pháp Châu. Nghĩa là chết Thầy đem ra đồng mả kia Thầy chôn. Ở đây Thầy có
nghĩa địa sẵn sàng để chôn mấy con.
Nhưng chết
trong tâm bất động, mấy con sẽ được vào Niết Bàn, hơn là mấy con chạy đi bác sĩ
là mấy con bị tái sanh luân hồi. Điều đó muôn đời mấy con khổ mãi.
Còn ở đây mấy
con bỏ thân này, mà mấy con không tái sanh luân hồi. Mấy con sẽ thoát khổ. Chỉ
có gan dạ một chút mà thôi, đau có ăn thua gì. Cho nên nghe Thầy nói đau bệnh,
có ăn thua gì, nhưng sự thật người đau bệnh, rồi mới thấy khổ mấy con.
Khi đau bệnh
mà vượt qua khỏi, không sợ hãi trước bệnh đau, là một người gan dạ vô cùng, một
người đầy đủ ý chí, chứ còn yếu, Thầy nói yếu bóng vía là không chịu nổi, sợ
hãi là không chịu nổi.
Cho nên ở
đây là những người phải gan dạ, phải là anh hùng. Chứ những người hèn nhát mà vô
Tu viện Thầy thì không được. Nó hở chút là chạy đi uống thuốc, hở hở chút là
không được.
Ở đây mấy
con có cái bệnh mà bướu cổ, bất cứ một cái bệnh gì, mấy con tác ý cái thân của
mấy con sẽ phục hồi và cái bướu cổ sẽ không còn. Pháp của Phật nó hay vậy đó.
(30:52) Bởi
vì đức Phật đã nói mà: “Có Như Lý Tác Ý lậu hoặc chưa sanh sẽ không
sanh, mà đã sanh thì bị diệt”. Bây giờ bướu cổ đã sanh rồi, thì nó đã sanh
rồi chứ gì, tác ý nó sẽ đuổi đi hết, nó phục hồi cái cơ thể của mấy con hoàn
toàn không bệnh đau cái gì hết. Bệnh gì cũng đuổi đi hết, chứ đừng nói chi bệnh
bướu cổ, không cần phải mổ, không cần phải uống thuốc, nó sẽ tự xẹp, tự mất đi.
Pháp của Phật nó hay như vậy đó. Nhưng mấy con không đủ niềm tin. Cho nên vì vậy
mà hở một chút là mấy con buông cái pháp Như Lý Tác Ý. Mấy con buông pháp Như
Lý Tác Ý, ai cứu khổ mấy con?
Đức Phật đã
bảo mấy con tự thắp đuốc lên đi, mà ôm pháp Như Lý Tác Ý là thắp đuốc lên trên
con đường đó, để mà chúng ta đi vào con đường giải thoát. Mấy con buông pháp là
mấy con tự chết, chứ không có còn sống. Mà chết đi trong vòng luân hồi đau khổ,
không cần phải dùng tay xoa vào cái bướu cổ, bảo hết, không cần, chỉ cần tác ý
đuổi đi. Chỗ nào đau mặc nó, chỉ cần tác ý: “Thân này phải bình phục,
bình thường. Tất cả những bệnh trong thân này bướu cổ hay hoặc nhức đầu, đau bụng
đều đi ra hết. Ở đây không sợ hãi, nhất định là tâm không sợ hãi”.
Tác ý nó làm
cho tâm chúng ta vững vàng, mà chúng ta không có lo lắng gì nữa cả hết, cứ tác
ý. Người có bệnh tật, càng tu tập càng mau chứng đạo. Mình đang có nghiệp mà
mình nỗ lực mình tu là mình sẽ chứng đạo, chứng đạo sớm. Bởi vì mình biết bệnh
tật mà không cứu nó thì nó sẽ đau khổ, mà cứu nó, nó không còn đau khổ, là
chúng ta chứng đạo chứ sao. Cái lực của nó có mà.
Cho nên lúc
bấy giờ chúng ta thử. Chúng ta muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống,
bảo là nó biết nghe liền.
Sự thật ra
cái tâm mình yếu đuối đó, thì bác sĩ nói: “Bây giờ cái bệnh đó nếu mà
không trị, không phẫu thuật, thì nó sẽ lan ra, nó bệnh này, bệnh kia”, làm
cho tâm chúng ta lại còn sợ hãi. Bác sĩ là cái gì? Ông cũng chỉ mổ xẻ, cũng chỉ
đem thuốc cho chúng ta uống, chưa chắc đã là ông cứu chúng ta sống được.
Chỉ có pháp
Như Lý Tác Ý của Phật cứu chúng ta thoát khổ. Cho nên pháp của Phật là thần dược.
Bác sĩ có thần dược không? Trị năm mười bệnh cũng có một bệnh chết. Chứ đâu phải
bác sĩ trị bệnh nào cũng hết sao?
Cho nên đối
với chúng ta, không tin một cái gì khác hơn là tin Phật. Phật là con người thật
sự, con người có hộ khẩu trên hành tinh chúng ta, con người là con người thật.
Vì vậy mà đức Phật dạy chúng ta pháp thật, chứ không phải giả dối.
(33:27) Phật
đã làm được, dạy chúng ta những cái pháp quá hay, nhưng chúng ta không đủ niềm
tin. Chúng ta có tin Phật, có đến lạy Phật thật, nhưng hở đau là chúng ta bỏ
pháp Phật ngay, chỉ biết tin bác sĩ à. Mà bác sĩ làm cái gì?
Đối với Thầy
mà cỡ cứ tin bác sĩ, chắc bây giờ Thầy cũng không làm chủ sinh, già, bệnh, chết
nổi đâu. Hở một chút là chạy, hở một chút chạy. Cho nên mấy con thấy cái gương
hạnh của Thầy, tám mươi mấy tuổi rồi mà vẫn khỏe mạnh, không có bệnh đau nào
dám bén mảng đến thân Thầy. Tuổi già phải suy yếu chứ gì, đi phải lụm cụm, run
rẩy gì? Nhưng Thầy không run rẩy, 90 tuổi, 100 tuổi vẫn khỏe khoắn. Khi Thầy cần
sống. Còn Thầy muốn chết, ngay bây giờ chết cũng dễ dàng, không khó khăn.
Đối với Thầy
hơi thở dễ dàng làm chủ mà, đâu còn khó nữa đâu. Còn mấy con muốn ngưng hơi thở,
mấy con không làm sao ngưng được. Chỉ có ráng bịt mồm, bịt mũi này lại, thì nó
không thở, nó mới chịu chết. Mà chết, cái đầu của mấy con lỗ tai kêu ve ve ở
trong đầu của mấy con, có phải không? Làm cho mấy con đau khổ, rồi mấy con chết.
Chết như vậy chết làm gì?
Cho nên ở
đây, tịnh chỉ hơi thở mà ở trong một trạng thái của Tứ Thiền, nó an ổn một cách
kỳ lạ. Như vậy người ta chết trong an ổn, chứ đâu phải người ta chết trong đau
khổ. Pháp như vậy mà không tu, thật uổng quá, uổng một đời. Phải tu tập mấy
con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét