381- TÁC Ý TÂM BẤT ĐỘNG - TRÍ TUỆ PHÁT TRIỂN
(02:06:50) Tu
sinh: Con thì con mới biết pháp của Thầy được độ sáu, bảy năm nay. Trước
kia con tu bên Đại thừa, tu bên Đại thừa cũng mười năm nay.
Trưởng
Lão: Cũng lâu vậy hả.
Tu sinh: Đọc kinh Đại thừa với lạy sám hối
biết bao nhiêu chục ngày rồi, mấy trăm lạy. Đọc kinh biết bao nhiêu là ngày mà
đọc xong cũng chả hiểu cái gì. Cứ loăng quăng, loăng quăng rồi cứ giảng đi, giảng
lại rồi cứ từng đó hoài. Con không có biết cái pháp môn nào hơn. Nói Đại thừa
là trên hết rồi Đại thừa là Tối thượng thừa. Nhiều cái kiểu nói mà mua chuộc Phật
tử con người rất là khéo léo.
Đọc kinh Đại
thừa Bát nhã rồi kinh Hoa nghiêm rồi Linh Sơn pháp bảo đại tạng kinh, mười sáu
mười bảy tập của Trung Quốc. Đọc xong rồi không hiểu được bao nhiêu nhưng mà Thầy
cứ giảng là, các con cứ đọc hết, đầy đủ hết các kinh Đại thừa. Kiếp này không
hiểu kiếp sau sẽ hiểu hết, các con sẽ biết hết hiểu hết. Tụi con chỉ yên tâm
như vậy thôi.
Mà sau khi
con biết được cái pháp của Thầy rồi con bỏ ngay không có tin tưởng vào cái gì
bên pháp Đại thừa nữa hết. Con sang luôn pháp Thầy luôn. Thì con cũng còn cái
duyên là, quê con ở ngoài Thanh Hoá. Em con ở ngoài đó cũng tu. Con về đó con
mãn tang cho ông già con rồi từ đó con bắt đầu con vào trong đây con bỏ kinh Đại
thừa.
Con sang
pháp môn bên đây thì con cũng đọc kinh của Thầy, đọc kinh sách của Thầy. Thì
con thấy cái pháp của Thầy nó rất rõ ràng cụ thể. Nó không có trừu tượng như
kinh Đại thừa. Thì con vô cùng sung sướng. Cái đợt vừa rồi con nghĩ con cũng
làm nhiều cái điều không phải, điều ác lắm Thầy. Tại sao mình đã tạo nhiều cái
tội, cái nghiệp lắm. Tất nhiên không phải tội giết người nhưng ơi trong đời con
nhiều cái nghiệp chướng ngại lắm.
Nhưng mà con
vẫn có duyên với pháp Thầy con rất là một cái điều may mắn.
(02:09:10) Trưởng
Lão: Nó có duyên mà con.
Tu sinh: Rất là có duyên. Cho nên con gặp được
pháp Thầy con bỏ luôn pháp Đại thừa. Từ khi con nhận được pháp Thầy con cũng chỉ
mới bắt đầu tất cả các pháp môn luôn. Chỉ là mới bắt đầu thôi con chưa đi sâu
vào pháp môn nào hết. Thì con hàng ngày con cũng đi kinh hành, Chánh Niệm tỉnh
giác và tác ý. Những cái lúc mà con đau nhẹ nhẹ thì con tác ý nó cũng hết.
Còn những
cái bệnh mà chẳng hạn như nó mãn tính con tác ý nó không hết được. Con nghĩ rằng
mình chưa có đủ cái lực để mà tác ý cho nó hết được. Cũng mọi thứ đối với con mới
bắt đầu thôi, chưa hiểu được nhiều lắm. Thì hôm nay con được vào đây. Ước nguyện
của con là con được vào gặp Thầy, xin quy y Thầy, được làm đệ tử của Thầy.
Trưởng
Lão: Con cứ nhớ rằng
những cái pháp của Thầy dạy bền chí. Bây giờ cái bệnh nhẹ con tác ý nó đi. Cái
bệnh nặng con tác ý nó chưa có đi đâu. Tại vì cái lực tu của mấy con chưa đủ.
Cho nên nhờ cái đối tượng bệnh đó mà bền chí tác ý hoài. Cũng như bây giờ có một
người vô ở trong nhà mình. Mình đuổi bữa nay họ chạy về góc này. Đuổi nữa họ chạy
về góc này họ tránh né hoài. Đuổi hoài đuổi chừng nào đi thì thôi.
Thì đuổi nó
chạy mất thì tức là mình sẽ không còn chướng ngại nữa. Có vậy thôi mấy con bền
chí đuổi bệnh. Dùng cái pháp Như Lý Tác Ý mà đuổi. Thầy cho mấy con cái pháp đó
vừa là giải thoát của tâm mình. Mà cũng vừa là đuổi tất cả những chướng ngại
pháp trên thân con, tức là bệnh tật. Không có pháp nào hơn cái pháp đó hết.
Bởi vậy đức
Phật không dạy, Thầy nói lấy đức Phật chứ thật ra lấy Thầy họ chửi Thầy đó. Có
những cái mà Thầy biết Thầy nói mà của Thầy nói ra thì người ta sẽ người ta sẽ
dập Thầy. Nhưng mà Thầy khôn lắm mấy con. Thầy lấy ông Phật Thầy kê ra, cho họ
chửi Thầy họ chửi ông Phật. Cho nên Thầy nói ông Phật ông dạy "Có
Như Lý Tác Ý lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh mà đã sanh thì bị diệt" ông
Phật dạy chứ Thầy có dạy. Có phải không?
Hoặc câu tác
ý, tâm bất động thanh thản an lạc vô sự. Đó là pháp của Phật dạy chứ Thầy có dạy
đâu. Thôi bây giờ mấy ông đập Thầy thì tức là đập Phật. Phải không? Thầy đâu có
dại gì Thầy đưa cái đầu Thầy kê. Cho nên bây giờ đó, người ta nói cái hiện tượng
của Thông Lạc giờ nó đập hết ba cái kinh sách của Đại thừa. Cho nên vì vậy quý
Hoà thượng hai chục năm nay làm thinh không nói gì hết. Bởi vì trúng quá mà nói
sao được.
Chớ phải sai
một chút coi. Trời đất ơi, họ đập tan nát cái đầu Thầy chứ ở đó. Phải không? Thầy
nói có kinh sách căn bản đàng hoàng mà, kinh Nikaya rõ ràng mà, lời Phật dạy
đâu có mà mấy ông lôi ba cái kinh sách của Đại thừa các cái vị mà tổ sư của
Trung Quốc. Mấy ông đó kiến giải nói tầm bậy tầm bạ. Phật nào mà dạy cái kiểu
đó. Dẹp xuống đi.
(02:11:57) Người
Việt Nam phải tin pháp Phật của Việt Nam chứ không có tin pháp của Trung Quốc.
Ngàn đời Trung Quốc bao giờ nó cũng muốn xâm chiếm mình. Nó muốn cai trị mình.
Mà cai trị nó làm chủ nó cai trị mình không được thì nó cai trị tinh thần bằng
cái phương pháp đầu óc mấy con. Bắt đầu bây giờ đất nước của mình không cúng cầu
siêu cầu an, không làm ma chay theo kiểu rải giấy tiền vàng mã làm ô nhiễm môi
trường.
Vậy mà có
đám ma trời đất ơi, rải đầy đường. Trong khi có Thầy, Thầy đập xuống cho nó đỡ.
Có nhiều cái đám ma giờ không rải nữa. Còn có nhiều cái bị nó truyền thừa nó
lâu đời thành cái phong tục rồi. Cho nên nó cũng khó lắm chứ không phải dễ.
Nhưng mà có tiếng nói Thầy.
Sau này con
cháu chúng ta có trình độ học thức nó sẽ dẹp sạch chứ không phải là đời của mấy
con mà dẹp đâu. Bởi vì mấy con già rồi mấy con không có dẹp được đâu. Nhưng mà
con cháu chúng ta nó sẽ nghe theo lời Thầy hết.
Tu sinh: Dạ bạch Thầy cho con xin hỏi ý kiến
Thầy. Tại vì cái ông Thầy Đại thừa của con ngoài đời ông là người bà con của
con. Mà con đọc kinh Đại thừa nhiều, cho nên con đọc kinh của Thầy con mới hiểu
là bên Đại thừa, pháp Đại thừa đạo Bà la môn lọt vào nhiều lắm chứ không phải
ít. Chỉ có mười phần trăm là pháp của Phật còn lại là đạo Bà la môn.
Thì con đọc
kinh của Thầy con sáng sủa con người con ra. Con thấy nhẹ nhàng con người lắm,
không có nặng nề như ngày xưa. Ngày xưa là con đọc kinh nhưng mà con tham, sân,
si. Tất cả mọi thứ còn nguyên, con không có ăn chay trường được. Khi con gặp được
pháp Thầy con ăn chay được rồi.
Thế rồi con
vào đây có ba ngày con ăn một bữa con thấy nó bình thường con không thấy đói bụng.
Bữa trước ở bên Đại thừa mỗi khi mà đi thọ Bát Quan Trai một ngày ăn bữa sáng với
bữa trưa còn bữa chiều năm sáu giờ là con cồn cào bụng rồi, không có chịu được.
Nhưng con ăn ngày một bữa đây con thấy tỉnh bơ, khỏe mạnh không có chuyện gì.
Những ngày con vào trong đây con thấy thực sự giải thoát. Giải thoát là mình rảnh
hơi mình tu, ăn uống bình thường chả có phải nghĩ đến gia đình, nghĩ đến con
cháu đến cái gì.
Trưởng
Lão: Đó đó là cái
duyên của con con.
Tu sinh: Giờ con ước nguyện, kiếp này không
biết con có được vào Tu viện tu hay không được xuất gia hay không. Mà con ước
nguyện kiếp sau tiếp tục được làm người để mà ôm cái pháp này tu cho đến khi giải
thoát.
(02:14:45) Trưởng
lão: Được chứ đâu có gì con. Con gieo cái hột giống nào thì nó sẽ lên cái
loại cây đó. Con gieo hạt ớt thì nó lên cây ớt. Con gieo hạt xoài nó lên cây
xoài. Con gieo hạt cam nó lên cây cam. Mà giờ con gieo hạt giống của Thầy thì
nó phải lên hạt giống giải thoát chứ sao. Đừng sợ. Phải không?
Con gieo hạt
giống nào thì nó lên hạt giống nấy. Con gieo hạt giống Đại thừa thì nó lên Đại
thừa. Cho nên yên tâm. Để con quyết tâm gieo hạt giống đó và cái nhân duyên mà
có là Thầy đập mạnh để cho mấy con biết cái sai của tất cả các pháp Đại thừa. Để
từng đó giúp cho từng người từng người thức tỉnh lần lần. Chứ thật ra mấy con
biết Thầy danh Thầy lợi làm cái gì mà đập người ta dữ vậy.
Nhưng mà vì
cái khổ đau của mấy con. Nếu mà Thầy không nói cái đó sai thì mấy con cứ nghĩ Đại
thừa đúng. Mấy con đâu dám buông nó. Mấy con cứ ôm cái đó tu hoài thì cuộc đời
của mấy con đi về đâu đây? Sống trong tưởng không. Nó không thật. Cho nên Thầy
đập mạnh để cứu mấy con đó. Là cái duyên, Thầy đã thấy được chúng sanh có duyên
với Chánh Phật pháp thì phải dựng Phật pháp lại. Đập tất cả những cái sai của
Phật pháp xuống.
Đó là hôm
nay mà con đã từ giã Đại thừa mà hôm nay đến đây được tu tập đó là nhờ Thầy đập.
Chứ cỡ mà Thầy không nói gì hết chắc không theo Thầy đâu. Con hiểu không? Thôi
ráng mà lo tu tập đi. Đừng có lo gì. Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Ở
trong nhà tu cũng được. Ai chửi gì không giận. Thì đó là giải thoát rồi.
Tu sinh: Những năm trước chưa gặp Thầy thì
con tu pháp Định Niệm Hơi Thở nhưng mà con không tác ý. Nhưng mà nhờ có Thầy
thì con dùng câu tác ý để tác ý thở năm hơi. Nhưng mà hôm hai mươi tháng chạp
con xuống nhập thất thì con trình pháp với Thầy Gia Hạnh. Thì con nói là mọi
khi Thầy dạy con là dùng câu tác ý: Tâm bất động, thanh thản, an lạc thì con về
nhà con áp dụng câu đó.
Còn những thời
khoá khác thì con chia ra các pháp môn. Nhưng mà Thầy Gia Hạnh bảo rằng nếu như
con còn trẻ, cái pháp tâm bất động là dành cho cái người lớn tuổi, cũng như bệnh
tật. Con mà không đi từ cái căn bản thì nó không có triển khai được cái tri kiến.
Vậy thì con trình Trưởng lão, nếu như mà con giữ được cái tâm bất động, đến một
cái thời điểm nào đó thì con có thể triển khai được tri kiến hay không?
Trưởng
Lão: Nếu mà con giữ
được cái tâm bất động của con, đúng như cái pháp Thầy dạy, tâm bất động thanh
thản. Con chẳng cần để mà triển khai cái này cái kia. Đó là hoàn toàn là kiến
giải. Cho nên con chỉ ở trong sự bất động của nó. Thì khi mà trí tuệ của con nó
phát triển. Khi mà tâm bất động nó được bảy ngày đêm nó kéo dài, thì Tuệ Như Ý
Túc, cái trí tuệ của con nó phát triển thì trong cuộc đời nay cái gì con cũng
biết hết. Không cần học. Con biết không?
(2:17:48) Tự
con người của mình người nào cũng có cái đó nhưng mà cái tâm tham, sân, si của
mấy con nó che khuất, cái tâm động của mấy con nó che khuất. Bây giờ nhờ cái
tâm bất động nó vén nó mở ra cho nên cái trí tuệ của mấy con nó hiện bày. Đạo
Phật là đạo trí tuệ mà chứ đâu phải đạo không biết. Đâu phải đạo ngu ngơ, đạo gốc
cây đâu mấy con.
Bây giờ mấy
con tu rồi cứ ngồi lim dim, lim dim như con cóc thì không phải. Mà đạo này đạo
trí tuệ, thấy biết cái đúng cái sai. Mà giờ cái ý thức của chúng ta nó chưa có
nhận được cái đúng cái sai nó thật, cho nên được nghe Thầy giảng dạy bằng cách
này và hướng dẫn cho mấy con tu trong cái tâm bất động để từ đó cái trí tuệ của
mấy con tự triển khai ra.
Mà khi trí
tuệ tự nó triển khai ra thì coi như là có cái nào mà che giấu được con đâu. Cho
nên bây giờ con nỗ lực con tu tới nơi tới chốn rồi con sẽ thấy cái trí tuệ của
con nó sáng suốt vô cùng.
Tu sinh: Tại vì Thầy Gia Hạnh nói con phải
đi từ gốc căn bản, phải học qua các lớp, tu Tứ Chánh Cần. Con mới nói với Thầy
là các Định cũng đưa tâm của mình đến cái đỉnh cao nhất của nó là định tâm. Mà
khi mình giữ được tâm bất động thì đó cũng là định tâm. Do đó mà con suy nghĩ nếu
như mà con giữ tâm bất động thì tri kiến của con cũng vậy. Còn muốn triển khai
được thì Thầy nói là phải qua trường lớp.
Trưởng
lão: Đúng rồi, Thầy
Gia Hạnh nói như vậy có nghĩa là tùy theo mỗi người căn cơ. Giữ cái tâm bất động
của họ mà nó sanh ra tưởng này tưởng kia thì cái người này phải đi từ cái lớp
Chánh Kiến, Chánh Tư Duy đi vô chứ không thể đi ngang vô cái tâm bất động. Còn
con giữ tâm bất động mà không bị tưởng. Tưởng nào cái tâm bất động nó cũng quét
ra hết thì do đó con đầy đủ trí tuệ.
Sau khi cái
tâm bất động con nó đúng ngày giờ của nó rồi thì tuệ của con sinh ra liền tức
khắc mà không cần phải đi con đường vòng tám cái lớp như người ta. Phải không?
Cho nên vì vậy mà con thấy nó xoay sang tưởng thì mấy người này phải theo trường
lớp chứ tu ngang không được đâu. Tu ngang nó lọt vô tưởng là chết luôn. Bởi vì
ngồi đây mà con thấy ngoài kia nhà cửa, người ta đi qua lại. Trời đất ơi! Vậy
là bị tưởng rồi.
(02:20:03) Cho
nên muốn phá được cái tưởng rất khó chứ không phải dễ đâu. Cho nên không dám
nhìn cái nào hết để mà phá nó. Chứ nhìn là nó hiện ra bóng dáng này kia. Còn
con bây giờ nó không có, ôm ngay pháp tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự.
Tức là ôm ngay cái pháp thì mình đập vô cửa giải thoát. Đập bung cửa cái mình
vô nhà giải thoát liền. Phải không?
Mình như vậy
là cái người anh hùng, người ý chí mà. Mạnh mẽ vô liền, đập phá cửa vô. Đừng có
sợ. Chết bỏ.
Tu sinh: Kính bạch Thầy, chúng con xin phép
Thầy là xin Thầy dạy tới bốn giờ mà bây giờ tới bốn giờ rưỡi.
Trưởng
Lão: Vậy mấy con ăn
gian Thầy. Thôi về ráng tu là không có ăn gian. Tu cho được tâm bất động thanh
thản an lạc vô sự. Có bấy nhiêu đó thôi. Nhớ chưa, nhớ tâm bất động chưa?
Tu sinh: Dạ, nhớ.
Trưởng
Lão: Rồi rồi. Người
nào mà tâm còn động là mai mốt vô đây Thầy đánh mười roi.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét