407- KHI TU TẬP BỊ TỨC NGỰC
(23:24) Phật
tử: Tên con là Nguyễn Thị Thắm, con ở Bắc Giang. Từ khi con gặp được
Pháp của Thầy, con như là một con người được sống lại, thì khi ở bên Pháp Đại
thừa con lao đao, con rất thấy khổ. Con gặp được Pháp của Thầy trong ba năm này
thì con tu tập theo Pháp của Thầy, trong thân tâm con được nhẹ nhàng lên nhiều,
bệnh tật con giảm rất nhiều. Nhưng mà trong thời gian tu tập được hai năm thì
trong thân tâm con có một cái trạng thái hơi thở nó cứ đứng ở trong lồng ngực của
con, nhiều lúc làm cho con khó chịu, nhưng chỉ đôi lúc. Con cũng tác ý nhưng
sao mà một thời gian con lại thấy nó xuất hiện. Thì hôm nay đủ duyên con được về
đây, con ước nguyện lâu lắm rồi, con vào trong Nam, nhưng mà Gia đình con thì
khó khăn vô cùng con không đi được. Hôm nay phúc duyên lành con được về đây gặp
Trưởng lão con mới nói được. Con cũng mong Thầy giúp cho con vượt qua những chặng
đường khó khăn, con tu tập xa Thầy con thấy khổ lắm, không biết đường đi nên đi
sai. Con kính xin Thầy chỉ dạy cho con ạ?
Trưởng
lão: Đúng đó,
con đi sai đó. Do con nhiếp tâm hơi thở mà nó không đúng cách, cho nên nó làm tức
tối ở con, đó là do con tu sai. Bây giờ con nên sắp xếp cho ổn đi, đi vào Tu viện
Chơn Như người ta sẽ dạy cho con trở lại, con sẽ không còn tức tối mà tâm con
nó rất an ổn. Bởi vậy nãy giờ mấy con thấy Thầy dạy mấy con ngồi đây mà nhìn
coi từng tâm niệm của mình xả chứ đâu có dạy mấy con ngồi cứng ngắt. Các con hiểu
không? Đâu có dạy mấy con theo hơi thở đâu mà tức ngực, nhói ngực, phải không?
Chứ theo hơi thở mà không biết cách nó tức ngực, nó làm cho mình bệnh đó mấy
con.
Phật tử: Thì con không dám tập hơi thở
mà con chỉ đi Thân Hành Niệm với năm hơi thở thôi, con lại thở sai con thấy thế
con cũng không dám tập nữa.
Trưởng lão: Không được, bỏ đi con. Con mà tập
bây giờ nó […]
Phật tử: Con dừng lại hết rồi.
Trưởng
lão: Dừng lại
đi, chứ đừng có tập nó con. Cái người mà tập như vậy hơi thở hoặc là Thân Hành
Niệm, như hồi nãy Thầy nói: Thân Hành Niệm là mình buồn ngủ mình mới tập mình
đi thôi. Còn không buồn ngủ ai đi chi cho mất công, ngồi chơi không sướng sao?
Phải không? Con bây giờ cái vấn đề mà hơi thở phải có người chỉ dạy, nhưng mà
người ta chỉ tu từ 15 phút thôi chứ người ta đâu có tu nhiều. Còn con cứ nương
hơi thở, rồi nghỉ rồi nương cứ tập trung gom nó đó rồi bị cái hơi thở đó.
Phật tử: Bây giờ con xin phép con hỏi Thầy
là bây giờ con dừng lại con không tu tập những Pháp này nữa?
Trưởng
lão: Con bỏ đi
con, đừng có tu. Cái gì mà nó đã sai rồi thì không nên tập nữa. Bỏ, người ta sẽ
dạy lại mình. Cách thức con bây giờ đó con chỉ kiểm điểm lại cái tri kiến của
con, cái sự hiểu biết của con đó, coi nó hiểu biết cái thiện cái ác như thế
nào, gạt bỏ làm sao, con trình bày nội cái đó. Khi mà cái tri kiến của con nó
hiểu biết rồi thì nó gạt được cái ác, mà cái thiện nó còn, thì đó là con giải
thoát rồi.
Cho nên Thầy
nhắc mấy con nãy giờ: Đạo Phật là đạo trí tuệ chứ không phải đạo mà ngồi thiền
định đâu, lấy trí tuệ mà giải thoát, người ta chửi mình không giận thì mình phải
nghĩ là: “Hồi trước mình cũng chửi ai bây giờ người ta chửi lại mà,
nhân quả thì phải vậy chứ. Sao lại giận người ta nữa, tạo thêm một cái duyên
nhân quả khác sao?”. Do mình nhắc mình vậy chứ mà mình không giận ai nữa hết.
Mà đúng không trật, không có nhân quả làm sao mắc mớ gì người ta lại người ta
chửi mình. Thành ra nó có nhân quả cho nên nó khiến gặp nhau để rồi nói nó nghịch
ý nhau, rồi tức quá người ta dằn không được người ta mới chửi mình.
Cho nên Thầy
dạy mấy con cố gắng con!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét