410- ĐỐI TRỊ TÂM BƯỚNG BỈNH VÀ TÂM HAY LĂNG XĂNG
(40:05) Phật
tử: Nam mô Bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật. Con xin đảnh lễ Thầy ạ! Kính bạch
Thầy! Thầy đặt cho con Pháp danh là Thích Nữ Liên Thiền ạ! Trước đây khi con
chưa biết Thầy thì con cũng theo Đại thừa, Mật tông. Khi con biết Thầy, con được
gặp Thầy năm 2010, thì năm vừa rồi con có vào gặp Thầy, thì con cũng theo pháp
tu của Thầy, nhưng mà cái tâm con nhiều khi nó cũng bướng bỉnh. Mặc dù con cũng
nghiên cứu sách vở của Thầy nhiều nhưng mà hôm nay nhân duyên con được gặp Thầy
ở đây thì kính mong Thầy hoan hỷ dạy cho con, cái đặc tướng tu của con thế nào
để con tu được tốt?
Trưởng
Lão: Muốn mà
con làm chủ được cái ý thức của con nó không còn bướng bỉnh nữa thì ít nhất con
cũng phải có một khoảng thời gian bất động tâm. Bất động tâm một khoảng thời
gian từ 5 phút đến 15 phút. Mà con nhiếp tâm như thế nào? Nó không phải nương
vào hơi thở để mà cột tâm mình trong đó, có nghĩa là: “Thở ra tôi biết
tôi thở ra, hít vô tôi biết tôi hít vô” đó là cột tâm trong hơi thở,
đó là cách thức nhiếp tâm của Thiền Đông Độ. Còn ở đây nhiếp tâm của Phật nó rất
đơn giản, ngồi đây con ngồi bình thường như Thầy, tri kiến của Thầy nó sẵn sàng
nó biết tất cả sự việc xảy ra, nhưng tất cả những pháp không lôi được nó. Dù
pháp bây giờ: thấy cái sân nó dơ mà trong khi cái giờ này ngồi tu, “Sân
dơ mặc, không đi quét đâu” Cái giờ mà quét lao động thì làm, còn cái
giờ mà không lao động thì thấy cái gì trái không làm “Giờ này là giờ ngồi
chơi, tâm bất động thanh thản, an lạc, vô sự chứ không phải là giờ đi làm công
việc”. Con cứ làm chủ, lần lượt con sẽ làm chủ được tâm con. Đó là con ngồi
thiền. Con hiểu chưa?
(42:16) Phật
tử: Bạch Thầy là tâm con nó hay nghĩ ngợi lăng xăng thì mình cũng thế ạ?
Trưởng
Lão: Cũng vậy
đó con, nó hay lăng xăng mình con cũng vậy đó!
Phật tử: Mình không nên theo cái cách của
nghiệp sống, mà mình làm chủ mình.
Trưởng
Lão: Rồi lần lượt
nó tỉnh. Có khi bây giờ nó lôi con không hay, nó lôi con một đoạn thời gian vậy
rồi con mới hay. Còn con cứ tập vậy đó nó có lôi thì lôi, mình không hay thì
thôi mà mình hay thì ngay đó mình dùng tri kiến của mình dừng nó không có cho
nó lôi nữa, mình tập làm chủ nó. Nhưng mà đến khi cái sức mà mình làm chủ được
rồi thì nó hết lôi con rồi, nó hiện lên con biết mặt nó liền. Con hiểu không?
Phật tử: Như thế là con phải tập tỉnh thức
nhiều phải không ạ?
Trưởng
Lão: Tỉnh thức
nhiều đó con!
Phật tử: Bằng pháp Thân Hành Niệm hay
là…?
Trưởng
Lão: Không phải
bằng pháp Thân Hành Niệm đâu, bằng tâm bất động.
Phật tử: Thì là chỉ có là tâm bất động,
mình không chịu sự sai khiến của nó của nghiệp nó sai mình?
Trưởng
Lão: Đúng vậy!
Phật tử: Con xin Thầy chỉ dạy cho con một
điều nữa là lòng Từ, Bi, Hỷ, Xả nữa ạ?
Trưởng
Lão: Lòng Từ,
Bi, Hỷ, Xả thì nó không khó đâu con. Lúc nào con cũng nhớ rằng thương yêu và
tha thứ, thì trong sự thương yêu và tha thứ nó có lòng Từ, Bi, Hỷ, Xả đầy đủ hết.
Bởi vì người ta làm ác, người ta làm cho mình khổ nhưng mình biết tha thứ thì
đó là Hỷ, Xả. Còn lòng từ bi là mình thấy người nào gặp cái khổ hoặc là tâm
mình đang bị cái gì đau khổ đó, mình tác ý: “Đây là nhân quả đừng có
đau khổ” thì tâm mình hết đau khổ cũng là Từ bi với mình. Con hiểu
không?
Cho nên mình
giúp người mà giúp mình điều kiện đó là tâm từ bi. Người ta không khổ đó là
mình giúp cho mình, giúp cho người không còn đau khổ tức là tâm từ bi. Còn hỷ xả
là mình bỏ ra hết không lấy vô.
Phật tử: Dạ con cảm ơn Thầy ạ!
Trưởng
Lão: Bởi vậy Phật
pháp nó đơn giản, nó ở trong tâm của mọi người. Mà mình không biết làm sao tu
cho được, mà biết rồi thì nó không khó mấy con, nó không khó tu gì hết. Con muốn
trình gì cứ trình đi con?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét