419- NGƯỜI ĐI LÀM NGÀY THỌ BÁT QUAN TRAI BỊ SI NHIỀU
(1:17:20) Phật
tử: Con thưa Thầy, con cảm thấy rằng các bạn tu hành mà trong cái vấn
đề thọ Bát Quan Trai một ngày hoặc hai ngày mà trong một cảnh động của thế
gian, vẫn đi làm việc, vẫn sống bình thường. Khi trở về tu nhập thất một ngày
hoặc hai ngày thọ Bát Quan Trai thì cái hiện tượng hôn trầm rất nhiều, si rất nặng,
thì những trường hợp đó phải giải quyết như thế nào?
Trưởng
lão: Mình giải
quyết, như mình còn đi làm này kia thì mình thọ Bát Quan Trai không phải trong
một ngày một đêm, mà mình chỉ thọ hoàn toàn trong một buổi mà thôi, vừa với cái
sức của mình để mình giữ cho đúng pháp, đúng cái sức tỉnh của mình, trong một
buổi thọ Bát Quan Trai, chứ đâu cần mình phải một ngày hoặc một ngày một đêm
đâu. Một ngày một đêm là cái người người ta có thì giờ, thời gian người ta có
nhiều, còn mình mắc bận đi làm thành ra thời gian mình ít quá, mình dành có buổi
tối, thay vì mình làm mệt mình lại đi ngủ hoặc là buổi khuya mình lại nằm nghỉ
ngơi, trái lại mình lại thức dậy và mình tập thọ Bát Quan Trai. Đó thì nó cho
mình dồi dào thêm cái sức tỉnh của mình, nó không còn mê muội ngu si, ham ngủ,
ham ăn. Cái đó cái tốt mấy con.
Phật tử: Dạ con cảm ơn Thầy ạ!
Cho con được
phát biểu cái đề tài “Tưởng” được không ạ?
Thưa Thầy,
con thì độc cư chưa nhiều nhưng mà hai lần con độc cư 15 ngày là một tháng ở
Chi Đông. Thì lần thứ nhất con độc cư 15 ngày, thì căn bản ở nhà khi hôn trầm,
thùy miên nó nhiều quá. Khi sang đây con chỉ có một thôi thúc duy nhất là phá
hôn trầm, thùy miên. Chính cái thôi thúc ấy đã đưa con đến cái ức chế tâm.
Trong 15 ngày đầu con độc cư ở đây thì hầu như con không hay ra hoạt động nhiều,
nhưng con quyết chí là phá hôn trầm, thùy miên, kể cả con đi Thân Hành Niệm nhiều.
Mà như Thầy nói thì con mới phát hiện ra chắc là mình đi quá sức, cho nên cái
tưởng nó lọt vào, thì nó lọt vào con chưa có kinh nghiệm, bắt đầu con thấy cái
hiện tượng của nó là: nó rân rân… miết như có một cái dòng điện nào nó cứ rân
rân rân rân. Xong nó vào xong nó đóng giả các cái kiểu như là… Đúng bây giờ đọc
sách của Thầy, bây giờ vào đấy mình mới biết Thầy nói không sai một chút nào cả.
Ở chỗ là nó
đưa mình vào, con cứ tác ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” thì
nó bảo “Cần chi tâm bất động. Cứ không niệm thiện, niệm ác là được” đại
loại là nó cứ nói văn vẳng với mình như vậy. Rồi nó cứ đóng giả Thầy để dạy (bởi
vì con chỉ đọc sách con tự tu), nó cứ bảo “Đâu chỉ cần mấy quyển sách ấy,
bây giờ có cái đường đi tắt như thế nọ thế kia” con bảo “Không,
nhất định không” Xong con nghĩ thế này, mà nó vô cái trạng thái an lạc
và nó không hề buồn ngủ chút nào cả, nó sáng bừng hết như thế này. Nhưng mà cái
mắt nó vẫn hơi cong cong.
Trưởng
lão: Tại con tu
có một mình, chứ còn tu hai, ba người người ta lấy roi người ta quất, nó chạy mất.
Có một mình đâu có ai quất roi, có hai ba người người ta quất roi mây “Mày
chết chứ ở đó”.
Phật tử: Con bạch Thầy, bây giờ đã là 10
giờ 15 phút hơn rồi ạ, chắc anh chị em vẫn còn có người có thắc mắc thì chúng
con có nên thưa hỏi Thầy tiếp không hay là đến giờ nghỉ rồi ạ?
Trưởng
lão: Thôi nghỉ
đi con, còn bữa khác để mấy con hỏi.
(1:21:28) Phật
tử: Con xin cảm tạ ơn Thầy.
HẾT BĂNG.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét