431- TRÍ TUỆ PHÁT SÁNG LÀ NHỜ TU TẬP TỈNH THỨC
(01:12) Trưởng
lão: Nhưng mà cái trạng thái tưởng đó tốt chứ không phải xấu, nhưng mình đừng
dính, kệ nó. Bởi vì đạo Phật là đạo trí tuệ, từ đó, từ những cái trạng thái đó,
cái trí tuệ mình nó phát sáng ra, nó nhìn thấy tất cả những cái gì đúng, thiện
thì nó tăng trưởng, ác thì nó diệt nó ngưng. Cái trí tuệ, bởi vì đạo Phật là đạo
trí tuệ mà.
Sư Gia Hạnh: Tự nó.
Trưởng
lão: Tự nó vậy.
Sư Gia Hạnh: Như vậy rồi thì mình thỉnh thoảng
mình có tác ý để mà mình giữ cho nó được, cái ý thức nó được mạnh hoài không Thầy?
Trưởng
lão: Mình không có cần
giữ cái đó, mình không cần. Bởi vì lúc đầu mình mới tu đó, thì mình cần cho nó
gom tâm mình lại, để cho nó chạy tứ tung không được. Bây giờ nó gom được vậy
đó, là cái trí tuệ nó bắt đầu nó phát sáng rồi. Rồi bây giờ mình cứ để trí tuệ,
chứ mình gom nữa, tức là nó không phát được, nó làm việc không nổi, bị mắc kẹt.
Cho nên để tự nhiên nó vậy đó thì, tức là cái trí tuệ nó phát sáng ra rồi thì
không có cái ác pháp nào mà làm cho con bận tâm, làm cho con khổ sở nữa rồi.
Sư Gia Hạnh: Cho nên những cái ác pháp nó tới
thì tự nhiên mình triển khai, mình thấy nó rõ ràng rồi.
(02:29) Trưởng
lão: Thấy nó cái nó đi à! Chứ mình không có quán xét như hồi đầu, còn
hồi đầu là phải quán nó mới đi. Còn bây giờ thì khỏi, hễ nó tới là cái trí tuệ
của mình thấy nó cái nó đi.
Sư Gia Hạnh: Nó tới thì nó đi.
Trưởng
lão: Đi.
Sư Gia Hạnh: Như vậy thì trong cái quá
trình, như hồi sáng con cũng có hỏi cô Trang nói vậy. Cái thời khóa mà Thầy
đưa, thời khóa mà tu tập của Đức phật. Sao thời đức Phật, ổng cũng đi kinh hành
sáng đêm, rồi ổng cũng đẩy những chướng ngại pháp đồ vậy Thầy. Như vậy chướng
ngại pháp đó là cái gì vậy Thầy?
Trưởng
lão: Hồi mới đầu,
thì ai con người cũng vậy hết. Cái thời khóa đó là thời khóa mới tu, chứ không
phải tu lâu mà còn dùng nó nữa đâu.
Sư Gia Hạnh: Dạ!
Trưởng
lão: Cho nên
cái thời khóa đó để thấy cái thời khóa của cái người mới tu. Để rồi cái người mới
tu phải đặt cái thời khóa cho nó phù hợp, để làm chủ được cái thời gian, thấy
không? Còn ông Phật lúc đầu ổng cũng vậy. Thành ra ông Phật với mình y nhau
không khác chút nào hết.
Sư Gia Hạnh: Như vậy là bây giờ, trong cái
giai đoạn này tụi con phải giữ tỉnh thức, tụi con cũng phải đi kinh hành nhiều.
Trưởng
lão: Phải rồi.
Sư Gia Hạnh: Chứ còn không thì nó hơi lặng.
Trưởng
lão: Đúng là vậy
đó, nó sẽ lặng. Bởi vì: "Muốn chứng đạo phải tu pháp môn
nào", Thân Hành Niệm con, lúc này là cần thiết Thân Hành Niệm lắm
đó.
Sư Gia Hạnh: Nhưng mà mình đi kinh hành, mình đi
lai rai vậy nó cũng tỉnh quá rồi, mình có phải đi Thân Hành Niệm không Thầy?
Trưởng
lão: Không, không cần.
Hồi đầu đó thì mình phải đi Thân Hành Niệm nó mới tỉnh.
Sư Gia Hạnh: Dạ!
Trưởng
lão: Chứ không nó
mê. Còn bây giờ nó tỉnh rồi thì mình đi bình thường thấy nó cũng tỉnh. Nhưng mà
phải đi kinh hành.
Sư Gia Hạnh: Như vậy là đi, đi nhiều thì cái sức
tỉnh nó càng tăng.
Trưởng
lão: Càng tăng, càng
tăng con.
Sư Gia Hạnh: Chứ nó đâu có hại gì hả Thầy?
Trưởng
lão: Ừ! Nó không có
hại, nó càng tăng. Nó làm cho cái si mê của mình nó mất đi, nó không còn si mê.
Sư Gia Hạnh: Mà nghĩ cái chướng ngại đó, trong
cái giai đoạn của các vị đó, thì những cái chướng ngại đó chắc cũng ít thôi chứ
đâu có nhiều hả Thầy?
Trưởng
lão: Đâu có nhiều
con, làm cũng được mà hại gì?
Sư Gia Hạnh: Thỉnh thoảng vậy thôi, gợn lên vậy.
(04:45) Trưởng
lão: Vậy đó, gợn lên thôi. Thành ra tu càng đi xa chừng nào, càng cao chừng
nào thì mình thấy vọng tưởng, coi như nó không ăn thua gì nữa hết. Rồi cái trí
tuệ mình nó phủ trùm. Từ cái chỗ hiểu biết vọng tưởng đó, nó chuyển thành cái
trí tuệ giải thoát. Thành ra cái trí tuệ dục nó không có nữa.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét