437- PHÁP HÀNH CĂN BẢN CHO NGƯỜI MỚI TU
(19:37) Sư
Gia Hạnh: Nhờ Thầy cũng phải chỉ rõ giùm, Thầy dạy Thầy nói rõ giùm. Chứ mà
nhiều khi Thầy nói không hiểu, Thầy nói người ta không có hiểu được rõ, rồi cái
người ta thực hiện nó hơi sai rồi. Bởi vì hiểu Thầy, thì nói thì nó rõ ràng,
nhưng mà cái trình độ đó Thầy. Thành ra hiểu không được, rồi cái, luôn làm theo
cái sự hiểu biết của từng người đó, về kiến giải ra, rồi làm ra, nó sai hết.
Thành ra nhờ Thầy chỉ rõ cái pháp hành này luôn.
Trưởng
lão: Nói chung cái
pháp hành đầu tiên, cái người tu đầu tiên, là cái người phải gom tâm. Gom tâm lại
đừng có để nó chạy lang bang, chuyện này tới chuyện kia, nghĩ chuyện nọ. Gom lại
để cho nó đừng có nghĩ chuyện gì hết hoàn toàn. Sau khi mình gom tâm được, mình
thấy từ 15 phút, cho đến 30 phút của mình, không gom nữa. Nó đủ, nó sẽ đủ trí tuệ
rồi. Bởi vì nó ở trong Định, nó mới phát ra Tuệ. Còn mình chưa có cái đó, bây
giờ mình ngồi đây mình cũng có trí tuệ nhưng mà trí tuệ phàm phu. Còn mình gom
rồi là trí tuệ của Phật pháp. Thành ra mình bắt đầu mình mới tu đó, là mình phải
tập tu gom tâm. Gom tâm, người nào cũng phải vậy hết, chứ không có người nào giỏi
hết. Anh chưa gom được 15 phút, 30 phút mà anh ngồi đó anh chơi là cái chuyện
như thế gian rồi, nó không được, nó phải có lớp. Khi mà gom tâm được rồi, người
ta mới dạy mình triển khai cái trí tuệ của mình, nó mới tới lớp thứ hai. Rồi
triển khai cái trí tuệ của mình xong rồi đó, mình mới áp dụng vào cái trí tuệ
đó, trong mọi chiều hướng của cuộc sống của mình. Từng tâm niệm, từng cái đau
cái nhức ở trên thân của mình, coi thử coi nó có sợ hãi hay là không? Nó áp dụng
vô trong thân của mình nhiều lắm.
(21:49) Thôi
con, không khát nước đâu, con cất nước đi con.
Sư Gia Hạnh: Thầy! Con mời Thầy dùng nước.
Trưởng
lão: Con để đó
cho Thầy.
Thầy Mật
Hạnh: Gom tâm.
Trưởng
lão: Gom tâm. Gom
tâm đâu có gì! "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự",
ngồi đó im lặng, nó gom được bao nhiêu đó nó gom, kệ nó, chứ mình không có.
Thầy Mật
Hạnh: Nó nghĩ gì thì
sao?
Trưởng
lão: Nó nghĩ gì thì
mình tác ý, còn nó không nghĩ thì cứ để tự nhiên.
Cô Trang: Nhưng mà Thầy! Con tóm lại, gom như
vậy lọt trong không đó Thầy.
Trưởng
lão: Ai biểu con trụ
trên thân chi? Nó muốn trụ cũng được, mà nó đi đâu cũng được. Nhưng mà.
Thầy Mật
Hạnh: Mình không trụ
vào đâu. Thưa Thầy! Bữa đó con có đi Thân Hành Niệm, con đi kinh hành bình thường
chậm rãi. Con đi nhiều khi nó biết trên đó, rồi nó biết mình đi, mà nó không
nhìn ở dưới.
Trưởng
lão: Vậy tốt! Không
có sao hết, biết thân mình.
Thầy Mật
Hạnh: Mình tập trung
trong đó được không?
Trưởng
lão: Được chứ.
Thầy Mật
Hạnh: Cũng được luôn
hả?
Trưởng
lão: Tại vì tự nó biết
chứ đâu phải con cố gắng con tập trung.
(23:05) Thầy
Mật Hạnh: Còn con đi, nó tập rồi nó mất.
Sư Gia Hạnh: Như vậy mình cứ đi kinh hành hoài,
sáng đi như ông Phật vậy, nó tỉnh hoài, chứ nó đâu có ngủ được Thầy?
Trưởng
lão: Ừ! Nó tỉnh càng
tốt.
Sư Gia Hạnh: Vậy chứ một đêm, nói vậy chứ đâu có
ngủ được bao nhiêu đâu Thầy. Thành ra giờ thí dụ đi hoài cũng được chứ đâu có
gì.
Thầy Mật
Hạnh: Đi ngoài nó
mát.
Trưởng
lão: Coi chừng bị cảm
đó!
Cô Trang: Là hiện giờ, sư Gia Hạnh, ban đêm
là đi kinh hành để cho nó tỉnh, để cho nó tự biết cái tâm nó đi nó tỉnh hay
không? Còn ban ngày đó là sư cũng theo…
Sư Gia Hạnh: Cũng đi được luôn.
Trưởng
lão: Được chứ.
Sư Gia Hạnh: Bị vì làm như nó không có thích ngồi
nhiều.
Trưởng
lão: Ngồi nó si.
Thầy Mật
Hạnh: Hồi nãy con có
nói đi là cho nó tỉnh thôi, nó tỉnh thì nó biết trên thân, nhưng mà đi làm sao
gọi là không trụ?
Trưởng
lão: Mình không trụ
nhưng mà nó biết.
Thầy Mật
Hạnh: Nó biết kệ nó
hả?
Trưởng
lão: Nó biết kệ nó.
Sư Gia Hạnh: Nó tỉnh dữ lắm Thầy.
Trưởng
lão: Tại nó tỉnh nó
biết, nó mê nó quên.
Cô Trang: Nó trụ, cái thành ra nó muốn ở đó,
nó không chịu ra. Còn giờ kệ nó.
(24:16) Trưởng
lão: Còn bây giờ nó muốn chuyện này chuyện kia hoài, thành nó chạy ra ngoài
mà nó quên cái tâm, chứ còn mình đâu có ép kéo nó vô trong thân chi. Nó không
muốn chạy ra ngoài thì nó chạy đi đâu? Chạy trên thân con chứ chạy đi đâu.
Thầy Mật
Hạnh: Như mình mới
tu phải cần lo tập trung vô?
Trưởng
lão: Lẽ đương nhiên
là phải tập cho nó quen, chứ không tập nó không quen.
Cô Trang: Như cái căn bản của mình đó, khi
mình mới tu tập thì phải tu tỉnh thức không Thầy?
Trưởng
lão: Phải tu tỉnh thức
con.
Cô Trang: Tu trên 30 phút, sau đó khi mà nó
thuần thục rồi, mình mới xả ra để cho nó sống tự nhiên trở lại.
Trưởng
lão: Để cho nó triển
khai cái trí tuệ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét