439- TÁC Ý ĐIỀU KHIỂN TÂM
(26:33) Sư
Gia Hạnh: Ban đêm nó không ngủ là tại vì mình dặn nó là nên tỉnh thức,
thành ra nó tỉnh hoài hay sao? Tại mình dặn nó hả?
Trưởng
lão: Ừ! Mình dặn nó,
tức là mình tác ý đó.
Sư Gia Hạnh: Sao thấy nó không có ngủ? Mà con sợ
là, nhiều khi con cứ rọi, con coi đồng hồ hoài, con nói như vậy rồi gần xong
cho tới sáng, rồi 2 giờ thức dậy sao tập cho nổi? Thí dụ: Mình thức tập hoài, rồi
tới đêm không ngủ nữa, sợ thức không nổi. Nhưng mà sao không có, thức dậy rồi
cái nó tỉnh bơ à, nó cũng không có, cũng như là mình ngủ còn mệt hơn nữa. Như vậy
thì sao Thầy?
Trưởng
lão: Tốt đó con.
Sư Gia Hạnh: Không ảnh hưởng gì hả?
Trưởng
lão: Không ảnh hưởng
gì! Tốt con đường tu, mấy con tu có tiến bộ nhiều đó.
Sư Gia Hạnh: Vậy chừng nào mà nó thức luôn hết,
cái là xong rồi đó hả Thầy?
Trưởng lão: Xong rồi đó. Bắt đầu bây giờ trí tuệ
triển khai đó.
Sư Gia Hạnh: Không! Cái đó là, Thí dụ: Mình làm
như vậy rồi nó quen luôn, chứ có gì đâu Thầy!?
Trưởng
lão: Nó quen luôn.
Sư Gia Hạnh: Thí dụ: bây giờ mình cứ vậy, rồi
mình cứ tập tỉnh thức hoài như vậy, chắc một thời gian nữa nó thức luôn, chứ có
gì đâu hả Thầy?
Trưởng
lão: Ừ!
Sư Gia Hạnh: Chứ mình cũng đâu có nghỉ đâu. Thí
dụ: Như tốt, mà vậy nữa thì đâu có ngủ nghê gì đâu. Mà bây giờ cứ tác ý luôn,
cho nó thức luôn.
Trưởng
lão: Cái tưởng, chết
chóc gì! Ở đời, thì người ta ăn với ngủ. Còn mình ăn thì có ăn, chứ mà ngủ
không cần, không có chết.
Sư Gia Hạnh: Mọi lần ở ngoài, nhiều khi kêu đâu
thử mình nhịn ăn chừng nửa tháng coi, con cũng nhịn hoài mà Thầy, mà nó cũng
không sao hết Thầy.
Thầy Mật
Hạnh: Nhịn nửa tháng
hả? Liên tiếp nhịn?
Sư Gia Hạnh: Mà nó đâu có, không có gì hết trơn
đó, lúc đó đâu có gì đâu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét