442- TÍCH TẬP SỨC TỈNH THỨC
(33:41) Sư
Gia Hạnh: Như mình tập
đó Thầy. Thí dụ: Như bây giờ mình cứ tập cho nó tăng cái kia lên hoài, mình cứ
tập.
Trưởng
lão: Đúng á.
Sư Gia Hạnh: Thí dụ: Như giờ tâm mình ngủ tiếng,
rồi cái từ từ chừng 45 phút, 30 phút, rồi cứ đi từ từ vậy đó, rồi cái lực từ từ
nó tăng, nó tăng chừng nào.
Trưởng
lão: Đó là mình tập.
Sư Gia Hạnh: Nhưng mà cũng phải tập chứ Thầy?
Trưởng
lão: Tập chứ, không
tập làm sao được.
Sư Gia Hạnh: Dạ! Nhưng mà cái quan trọng của nó
là bây giờ là cái chỗ mà mình càng đi nhiều chừng nào, là nó, cái sức tỉnh thức
mình nó càng cao đó Thầy?
Trưởng
lão: Càng cao.
(34:14) Sư
Gia Hạnh: Từ đây trở về sau là mình cứ tập được cái đó là tốt.
Trưởng
lão: Tốt.
Sư Gia Hạnh: Không ngủ được là tốt.
Trưởng
lão: Ừ!
Thầy Mật
Hạnh: Thầy! Nếu ai
tu mình cũng phải đi nhiều?
Trưởng
lão: Còn phải đi
kinh hành đó con.
Thầy Mật
Hạnh: Chứ không phải
là có …(nghe không rõ)…
Trưởng
lão: Nhờ đi kinh
hành nó mới chứng đạo, ”Muốn chứng đạo phải tu pháp môn nào” Thân
Hành Niệm, đi kinh hành.
Sư Gia Hạnh: Thì như vậy tu tập làm sao cho nó
có lực, chứ mình không có gò bó nó được, mình không ức chế nó được, cứ tập, tập
chừng nào nó đủ cái lực.
Thầy Mật
Hạnh: Nhưng mà mới
giai đoạn đầu ta cần gom tâm ức chế.
Trưởng
lão: Mới giai đoạn đầu
mình phải tập trung mình gom tâm, sau đó.
Sư Gia Hạnh: Là bị ức chế hả Thầy?
Trưởng
lão: Ừ! Sau đó mình
xả ra. Chứ không phải là gom tâm ức chế hoài không có được.
Cô Trang:… (nghe không rõ)…
Trưởng
lão: Ừm! Chứ mới đầu.
Sư Gia Hạnh: Nhiều lúc con !, tại vì khi mà những
cái bài giảng của Thầy đó, bây giờ con chép ra hết, con đọc hết trơn rồi. Nhưng
mà nhiều khi con mới nghĩ là, sao mà hồi đó Thầy dạy: "Như tụi con
nè, là phải chừng nào nhiếp tâm được 30 phút rồi mới qua an trú'', sao
bây giờ biểu ngồi chơi không hả? Mà rồi lọt vô tưởng tùm lum hết trơn. Con nói,
ủa sao mà kỳ vậy? Sao hồi đó Thầy bắt tu dữ lắm, chứ đâu phải là không tu đâu,
mà sao nó không vướng, Thầy, mà sao bây giờ nó vướng?
Trưởng
lão: Đó! thì hồi đó
tu dữ lắm, là do mình ức chế, mình nhiếp tâm. Còn bây giờ mình ngồi chơi đó,
mình bị vướng. Nhưng mà ngồi chơi mà không vướng, tức là giải thoát.
Sư Gia Hạnh: Trong cái số tu tập đó Thầy, với
cái số tu tập đó. Bây giờ đây nè Thầy nói: ''Thôi bây giờ cứ ngồi chơi
thôi'', mà sao giờ cứ lọt vô cái này cái kia, nó vướng vô cái này cái kia vậy
đó, là sao vậy?
Cô Trang: Họ không biết cách.
Trưởng
lão: Mất căn bản.
Sư Gia Hạnh: Mà sao hồi trước Thầy chỉ.
Cô Trang: Do họ không biết tu tỉnh thức, nên
bây giờ dùng cái căn nào đó họ cứ gom suốt ngày đêm, gom riết, gom tâm mà họ
không biết.
(36:17) Thầy
Mật Hạnh:…(nghe không rõ) …
Trưởng
lão: Thì đầu tiên là
gom, nhưng mà sau đó xả ra, chứ đâu có gom hoài. Thí dụ: Như con gom tâm, con
thấy tâm con chỉ có duy nhất không có niệm khởi cái này, cái kia trong vòng 15
phút, 30 phút thôi, không gom nữa. Sau này nó khởi niệm gì thì con làm chủ được
hết, bằng trí tuệ mà.
Sư Gia Hạnh: Bởi vậy con nói, còn Thầy, gần Thầy
phải hỏi Thầy kỹ mới được cái đó. Bây giờ không có Thầy, một ngàn năm giờ tu
cũng không vô được đó Thầy, con nói chứ đừng có nói là!
Thầy Mật
Hạnh: Thầy
nói: "Tâm định trên thân, thân định trên tâm"
Sư Gia Hạnh: Không được, không cách gì mà vô được.
Thầy Mật
Hạnh: Thay vì mình
gom tâm, mình biết mình không niệm có được không?
Trưởng
lão: Cái đó mình tập
tu, mới đầu mà, chứ còn sau đó là phải xả ra. Rồi xả ra rồi, tự nó bất động rồi
thì nó mới có Tứ Thần Túc. Chứ còn con cứ tập trung, con gom hoài, bây giờ nó
không niệm, nó cũng không có Tứ Thần Túc được, con hiểu không? Mới đầu thì mình
phải tập thôi, sau đó mình xả ra để tự nhiên thôi.
Thầy Mật
Hạnh: Như con hồi đó
biết tu mà … (nghe không rõ) …
Trưởng
lão: Rồi, phải rồi.
Cô Trang: (nghe không rõ)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét