452- TRÍ TUỆ
Sư Gia Hạnh: Thưa Thầy! Trong những ngày qua
Thầy, con cũng thấy là cái sự việc tu tập đó. Thí dụ: Như bây giờ mình ngồi đó,
mình ngồi mình tác ý: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự" đó.
Mình để cái tâm mình nó yên tịnh thì mình thấy nó ít có niệm lắm. Thì có lúc
thì nó cũng tuôn trào, nhưng mà rồi thỉnh thoảng vậy đó rồi nó cũng thanh tịnh
thôi.
Nhưng mà như
vậy ấy thì con thấy là Thầy nói là: "Nếu mà đạo Phật là đạo trí tuệ, nếu
mà sáng nghe thuyết pháp nhiều khi chiều chứng, chiều nghe cái sáng chứng".
Thì như vậy thì thí dụ: Như khi mà mình nghe mà mình nhận được cái đúng, cái
sai đó thì như vậy thì mình thấy đúng như sự thật thì mình buông hết xuống, thì
ngay đó là nó chứng. Mà nó chứng cái lý đó Thầy, cái lý đạo phải không Thầy?
Trưởng
lão: Cái trí tuệ!
Sư Gia Hạnh: Cái trí tuệ, nhưng cái đó mới
chứng cái lý thôi phải không Thầy?
Trưởng
lão: Đúng vậy!
Đạo Phật là đạo trí tuệ đó con. Nó chứng là cũng được phải không? Bởi vì cái
trí tuệ nó soi tới đâu nó biết đúng sai, nó thấy liền. Còn bây giờ mình chưa biết
thì mình phải gom tâm, để cho cái sức tập trung gom của mình nó mạnh hơn. Còn nếu
mà nó biết rồi, thôi khỏi tu mất thì giờ.
Sư Gia Hạnh: Dạ! Con nghĩ là thí dụ: Như
mình thấy, mình biết cái đúng, cái sai rồi, thì cái đó nó thấy rõ như vậy thì
đó là nó nhìn ở trên cái lý thôi.
Trưởng
lão: Cái lý, tức
là cái trí tuệ của mấy con, của người tu.
Sư Gia Hạnh: Dạ! Như vậy nó cũng còn một cái
giai đoạn nữa chứ Thầy?! Thí dụ: Như bây giờ nó mới thấy đúng, nhưng mà giữa
cái đúng, cái sai nó còn phải tranh luận với nhau. Rồi khi nào mà nó chịu thua,
nó mới thật sự là đúng, nó mới chịu đó Thầy?!
Trưởng
lão: Đó! Con
đang còn đang tu. Chớ còn nó nhìn qua cái nó biết cái này đúng, thì nó không chấp
nhận cái sai liền tức khắc. Đó là trí tuệ của chúng ta.
Sư Gia Hạnh: Thì đương nhiên! Thí dụ: Như
bây giờ một cái sự việc gì xảy ra, một cái niệm gì xảy ra đó, thì nó phân tích
liền. Nó biết cái đó đúng, cái đó sai, cái đó thiện, cái đó ác đó. Mà mình đừng
nên làm, hay là mình nên làm đó, thì nó phân tích liền.
Trưởng
lão: Cái đó là
trí tuệ. Nó chứng trí rồi, mà nó chứng trí là nó giải thoát rồi.
Sư Gia Hạnh: Dạ! Như vậy, nếu mà trường hợp
mình, như vậy thì với cái khả năng thí dụ: Như tụi con thì cái trí tuệ nó cũng
còn hạn hẹp Thầy. Thí dụ: Như nó còn phải vay mượn thêm của Thầy hay là của ông
Phật của này kia những cái bài học, bài giảng, rồi lại thêm nữa chứ, nó mới rộng
ra chứ.
Trưởng
lão: Nói vay mượn,
nhưng mà mình không vay mượn của ai nữa hết. Hồi nào tới giờ đó mình chưa biết,
mình còn vay mượn. Bây giờ đó mình nhìn thấy thiện, ác.
Sư Gia Hạnh: Có nhiều trạng như vậy.
Trưởng
lão: Của mình
mà, tức là mình chứng cái trí của mình, chớ không phải là chứng cái trí của Phật.
Cho nên tu: "Sáng nghe chiều chứng đạo mà", quên chỗ đó sao?
Thầy Mật
Hạnh: Thưa Thầy!
Thầy nói: "Sáng nghe chiều chứng đạo" là chứng luôn hả?
Trưởng
lão: Chứng
luôn! Cái trí nó không bị ác pháp tác động vào được.
Cô Trang: Chứng luôn, chứng cái trí.
Sư Gia Hạnh: Nhưng mà, con thấy thí dụ: Nó
có trải qua một thời gian như thế nào để cho nó đầy đủ chứ. Ví dụ: Nó cũng còn
thiếu sót chứ Thầy?!
Trưởng
lão: Thì con cứ
nghĩ: "Thiếu sót, thiếu sót hoài". Bắt đầu con nghĩ: "Mình
thấy cái này thiện, cái này ác, ác thì không làm, thiện thì tăng
trưởng". Có vậy thôi, đủ, chứng đạo!
Sư Gia Hạnh: Không! Nhưng mà cái trí tuệ bây
giờ mình phân biệt được hết rồi đó Thầy. Thí dụ: Như có chuyện gì, có niệm gì
nó khởi ra thì mình biết là cái đó là không đúng rồi đó nghe. Cái đó là mình vậy
nó không phải rồi đó. Mình biết cách, mình phân tích được hết đó.
(3:45) Thầy
Mật Hạnh: Thì sao không buông luôn thầy?
Trưởng
lão: Cần gì phải
buông! Trời đất ơi! Thiện, ác mà cũng cần buông gì hết!!!
Sư Gia Hạnh: Mình biết là được rồi.
Trưởng
lão: Mình biết
nó, là nó ác đâu có làm đâu, tui không buông nó cũng buông. Bởi vì đạo Phật:
"Sáng nghe chiều chứng đạo" là chỗ đó chứ chỗ nào?!
Cô Trang: Nhưng mà người vẫn không vượt
qua được nghiệp lực là do người đó không có nghị lực đó.
Trưởng
lão: Ừ! Cái
nghiệp mà mình vượt qua không nổi.
Cô Trang: Ví dụ: Như bây giờ con ham
thích một cái gì đó, con hiểu nó là sai rồi. Nhưng mà con không làm chủ được
cái tâm của con, tức là do con thiếu nghị lực.
Trưởng
lão: Đúng rồi!
Thiếu nghị lực luôn.
Sư Gia Hạnh: Không! Bởi vậy con mới trình
bày với Thầy hồi nãy đó là thí dụ: Như bây giờ mình thấy cái đó là không đúng rồi
đó. Nhưng mà như cô nói là đó: "Nếu thấy không đúng mà mình còn ham,
còn thích". Như vậy giữa cái đúng với cái sai này, cái đúng của mình
nó chưa có hoàn hảo đó Thầy. Thí dụ: Như mình biết nó như thật rồi đó, thì mình
buông hết rồi. Còn này, nhiều khi mình mê cái này là mình chưa cho nó là thật,
thì mình còn mê phải không?
Trưởng
lão: Thì mình
dùng cái trí tuệ mình, thì phải suy tư: "Cái này là dục, mày đi đi, tao
không chấp nhận".
Sư Gia Hạnh: Thì như vậy mình cũng hiểu được
đó. Ý như cô Trang hỏi là: "Mình biết được, nhưng mà tại sao mình còn
thích đó."
Trưởng
lão: Mình còn,
thì bây giờ cứ hằng ngày: "Tại sao mày còn?"
Sư Gia Hạnh: Cứ đuổi đó, cứ đuổi ra hả Thầy?
Trưởng
lão: Cứ đuổi:
"Tao đâu có chấp nhận mày được". Mình lấy trí tuệ mình ra mà
tu tập.
Sư Gia Hạnh: Chớ bây giờ là, coi như là ví dụ:
Như bây giờ con thấy vấn đề độc cư này đó, thì cái tâm mình nó trầm lặng lại,
thì nó sẽ hiểu hết cái đúng, cái sai; cái thiện, cái ác đó Thầy. Nó phân tích
được hết rồi đó. Nhưng mà như Thầy dạy, mình phải hiểu đó: "Bây giờ mày
còn thích thì mày thích kệ mày, nhưng mà tao không cho mày làm". Đó, vậy
thì mới hiểu.
Trưởng lão: Coi như xong rồi đó!
Cô Trang: Coi như xong rồi.
Sư Gia Hạnh: Dạ! Chớ con nghĩ rằng: “Mình
còn phải tranh đấu một cái giai đoạn đó, để khi nào cái thằng mà sai này nó thật
thực sự nó công nhận nó sai, là nó tự tiêu diệt nó, nó bỏ, nó tiêu diệt."
Thì lúc đó mình mới xong.
Trưởng
lão: Bởi con
nghĩ: "Con cần phải tu một thời gian nữa''. Còn cái này người
ta nghe rồi: "Thôi, cứ đục sai hay tao không chấp nhận mày."
Giải thoát!
(5:55) Sư
Gia Hạnh: Nhưng mà mình hiểu rõ mấy cái đó hết Thầy.
Trưởng
lão: Thì hiểu
rõ, mà con cố chấp, không chịu bỏ!
Sư Gia Hạnh: Còn dính hả?
Cô Trang: Cái tâm thì chưa bất động cho
nên nó tới còn bị dao động. Còn đây nó tới, Thầy nói vậy: "Bất động",
nên nó lại là: "Bất động tâm".
Trưởng
lão: Bởi vậy
tu, Thầy nói hiểu một cái là buông cái rẹc.
Thầy Mật
Hạnh: Thưa Thầy
nói hiểu là buông cái rẹc vậy là nó chứng luôn, là chứng luôn Tứ Thần Túc hả Thầy?
Trưởng
lão: Chứng
luôn!
Sư Gia Hạnh: Nhưng mà con nói là Thầy phải
giải thích, Thầy phải giảng như vầy mới hiểu nè. Chứ còn nếu không thì cũng
chưa Thầy. Thầy nói cũng chưa nữa, là nên phải hiểu như vậy.
Trưởng
lão: Không! Thầy
thấy là như thế này con: Thấy cái trình độ của chúng, nó chênh lệch người vầy kẻ
khác, nó chưa có đi vào trong cái chỗ mà tập trung cái tâm. Chừng nào mà Thầy
thấy được rồi, Thầy chỉ nói một cái, khẽ một cái, chứng đạo hết.
Sư Gia Hạnh: Đó! Đó như Thầy phân tích vậy
thì mình mới hiểu rõ ràng đó. Mà nếu mình nói thì không hiểu được đâu.
Cô Trang: Giống như con nói tám người
này. Thầy nói rớt sạch hết thì còn có một sư.
Sư Gia Hạnh: Con thì con hứa với Thầy, với mấy
cô đây, với Thầy Mật Hạnh đó là: Con đã nghĩ cái chuyện gia đình, mà con cũng
được cái thuận duyên là về cái ái kiết sử, về cái gia đình là con đã buông hết
rồi. Mà nó rất là thuận, chớ không ai phản đối gì mình hết. Nhưng mà có một cái
là sao mình còn chậm quá, hay tại mình già rồi? Cái trí mình nó còn hơi lú lẫn,
rồi nó không có được sáng suốt, nó không có lẹ.
(7:24) Trưởng
lão: Không phải! Con nghĩ coi vậy chứ: "Trí già!". Với
tôi còn già hơn nữa!
Sư Gia Hạnh: Chứ còn, con nghĩ là Thầy chỉ
con. Thí dụ: Thầy chỉ làm vậy vậy đó. Thí dụ: Như bây giờ con làm chậm, nhưng
mà con làm, người ta làm tuần, con làm hai ba tuần, con sẽ làm được. Cực khổ cỡ
nào con sẽ làm được! Nhưng mà có cái là mình không hiểu được, mình không có làm
đúng theo cái ý đó.
Trưởng
lão: Làm được!
Làm hết!
Cô Trang: Như vậy ý là còn muốn tu đó.
Sư Gia Hạnh: Không phải! Không phải là làm
làm sao mà bởi vì không có nắm được cái ý đó Thầy.
Trưởng
lão: Hiểu đó!
Hiểu…
Sư Gia Hạnh: Không hiểu được. Đó Thầy nói mới
hiểu.
Thầy Mật
Hạnh: Sư như vậy
là dễ tu hơn tụi con.
Sư Gia Hạnh: Không phải đâu! Nó có cái khó
chứ.
Thầy Mật
Hạnh: Tuổi trẻ
nó còn cái tâm phóng dật.
Trưởng
lão: Bởi vì nó
không có đối tượng. Còn con đó nó có đối tượng, đối tượng xả mau lắm. Tu như
con chứng đạo mau lắm. Hiểu không? Tại vì nó có đối tượng.
Còn như sư,
thì coi như là nó không có đối tượng, có mình mình, không ai nói tới, nói lui
gì hết. Cứ chấp bên đây, chấp bên kia, chấp bên nọ, tu hoài nó không xả.
Thầy Mật hạnh: Ngày mai mốt nó thuận, vậy ngày
mai cứ cho sư đi.
Sư Gia Hạnh: Dạ! Thì đi ra Bắc. Quải cái
bình bát, lội bộ ra đi, đi tới ngoải chừng nào tới ngoải thôi.
Thầy phải chỉ
dạy dùm con chớ, chứ nhiều khi.
Trường
Lão: Không! Cứ
xả vậy nó hết con.
Sư Gia Hạnh: Dạ! Không, con giờ con hiểu hết
đó Thầy! Thí dụ: Nó khởi lên cái niệm gì, con biết. Mày, mày đừng có dụ, mày là
dục lậu, hữu lậu tao biết hết rồi, không có chỗ nào, chạy chỗ nào khỏi hết trơn
á. Nhưng mà có cái mình nghĩ: "Mình biết rồi, mà bây giờ mình nói mình
buông hết rồi". Bây giờ mình.
Thầy Mật
Hạnh: Nó không
buông, nó lải nhải hoài!
Sư Gia Hạnh: Không! Nó cứ gợi gợi vậy thôi.
Nhưng mà con lại có một cái quyết tâm đó là: Thì cãi con nói con không buông,
là con buông đó.
Trưởng
lão: Cứ hiểu
…..(9:07)
Sư Gia Hạnh: Không có dính dấp vô cái đấy.
Cô Trang: Không! Bây giờ sư biết buông rồi.
Nhưng mà sư không biết giờ tu cái gì cho nó tới đây?!
Trưởng
lão: Phải buông
là tới rồi, còn cái gì nữa!?
Cô Trang: Con nghĩ vậy đó! Nhưng lúc nào
giờ Thầy còn có cái gì Thầy giấu, Thầy chưa chỉ?!
Sư Gia Hạnh: Còn cái gì thì Thầy chỉ dùm đặng
cho buông hết cái một, rồi hết.
Trưởng
lão: Mình
buông, hết rồi đâu còn gì nữa mà chỉ.
Sư Gia Hạnh: Con nói: "Bây giờ mà Thầy
nói:
- Bây giờ
con quẩy cái bình bát, con đi lội bộ, đi ra ngoài bắc con cũng làm nữa.
Con đi
cũng được nữa. Đó! Con nói thiệt vậy đó, mình không có còn cái trở ngại gì hết,
mình không còn ngán ngẩm cái chuyện gì nữa hết". Con nghĩ vậy đó! Nhưng có một
cái là nhiều khi không biết con làm đúng rồi phải không? Chứ không thầy? Già rồi
không biết sống mấy bữa nữa, mà không có phụ gì ông Thầy được hết trơn, không
có đền ơn đáp nghĩa gì hết.
Trưởng
lão: Con phải xả
cho hết, buông xuống hết. Con bây giờ cứ nghe lời Thầy buông xuống hết.
Sư Gia Hạnh: Thì buông hết rồi Thầy! Con
buông hết rồi đó!
Trưởng
lão: Không có
tu tập pháp gì hết. Càng tu, càng kẹt pháp, ngồi chơi.
Sư Gia Hạnh: Dạ! Không có tu, ngồi chơi
không đó, mà nó sao nó tỉnh rụi hà? Nhiều khi nó mỏi mỏi, rồi đi rồi chơi, giờ
khỏi đi nữa, khỏi đi, nó…
Trưởng
lão: Ngồi chơi
cái trí tuệ nó nghĩ cái gì đó, triển khai nó ra. Triển khai cái đối tượng của
nó nghĩ.
Sư Gia Hạnh: Mà bây giờ hễ nó nghĩ bậy, nó
chết rồi Thầy ơi! Hễ nó nghĩ gì mình biết liền à. Hễ nó nghĩ cái gì là nó triển
khai được hết trơn à, vạch nó ra hết trơn à.
Trưởng
lão: Vậy được rồi!
Không có lo gì nữa hết. Tao chỉ có một đường, chớ không có hai đường.
Sư Gia Hạnh: Thì giờ con nguyện là, con đã
có ước nguyện rồi. Thì giờ cái chuyện gia đình này kia, nó cũng thường cảnh, là
cũng xong hết rồi Thầy. Dạ! Con cái giờ nó có gia đình, nó tự lập hết rồi. Bây
giờ không có gì dính mắc hết trơn á.
Trưởng
lão: Chỉ biết
chút, cái là gom dẹp nó sang một bên thôi. Ông Phật ngồi đó chớ đâu phải trên
mây. Còn đi kiếm Phật ở đâu nữa đây!
Cô Trang: Nhiều khi đừng có nghĩ cái chuyện
tu nữa, mà Sư cứ nghĩ ý của tôi vô sự. Vậy thôi!
Sư Gia Hạnh: Dạ! Thì cái đó khỏe rồi, nếu mà
nói vậy thì khỏe lắm. Bây giờ Thầy cứ cắt, cắt công tác. Thầy nói giờ đi làm
cái gì, cái gì? Cứ đi, cứ quảy gói đi với cái bình bát thôi, đi vậy thôi!
Trưởng
lão: Đúng vậy!
Sư Gia Hạnh: Đó! Thầy cứ, giờ Thầy điều giùm
con, Thầy dạy dùm con, Thầy điều dùm con đi. Chứ giờ con là cái hoàn cảnh của
con là nó rất là thoải mái rồi đó.
Trưởng
lão: Bị dính mắc
…..quê hương, mây nước (11:23)
Sư Gia Hạnh: Không dính mắc gì hết đó!
Trưởng
lão: Con đừng
có dính mắc là thôi.
Sư Gia Hạnh: Dạ, Thầy chỉ dạy giùm con!
Trưởng
lão: Bởi vậy
yên tâm đi con! Không còn lâu nữa đâu.
Sư Gia Hạnh: Dạ! Vậy có gì Thầy chỉ dạy con
phải làm cái gì, Thầy cứ kêu con làm. Chứ con không có nói không làm. Chứ con
nói thiệt…
Cô Trang: Thực ra mà thấy sư tu tiếp một
thời gian nữa. Theo lời, ra ngoài.
Trưởng
lão: Coi như là
trong cái thời gian này ấy, để tiếp tục, để kiểm tra cái tri kiến thôi. Để hoàn
toàn mình có đầy đủ tri kiến giải thoát. Bắt đầu mình xả ra, không có còn tu nữa.
Cô Trang: Thì sáu tháng thì bắt đầu con
có thấy, thì sư mới được có hai tháng mấy. Dạ! Còn ba tháng mấy nữa, thì coi
như là mà Sư triển khai tri kiến.
Sư Gia Hạnh: Dạ! Thì bây giờ con trình với
Thầy vậy đó. Bất cứ một cái niệm gì nó tới con triển khai rất là nhanh. Bởi vì
con đã buông hết rồi phải không? Nó không có lý luận gì được với con hết.
Trưởng
lão: Đó là cái
trí tuệ của con.
Sư Gia Hạnh: Dạ! Nó không có cái gì mà nó lý
luận được nữa đâu. Bởi vì mình đâu chấp nhận, rồi mà còn cái gì nữa mà nó lý luận
được. Bởi vì con đã nguyện, cho nên giờ đã theo Thầy là ba y, một bát đó, Bây
giờ mày muốn cái gì? Bao nhiêu đó là đủ đó rồi, còn gì nữa đâu mà muốn!
Trưởng
lão: Hết rồi!
Sư Gia Hạnh: Dạ! Thành ra nó khởi niệm nói:
Không! Bây giờ có cái bình bát không đó, khởi gì? Giờ không có làm gì nữa hết.
Chớ thành ra, chứ Thầy chỉ dạy thêm giùm con, nghe Thầy!
Trưởng
lão: Yên tâm đi
con! Về con cố gắng tập thêm thời gian nữa.
Sư Gia Hạnh: Dạ! Cứ ngồi nó tỉnh dữ lắm rồi,
ngồi nó không có gì, lâu lâu nó có khởi một chút vậy thôi. Rồi triển khai ra,
thì một chút là nó dẹp liền à. Rồi ngồi êm ru nói hoài vậy đó.
Trưởng
lão: Rồi! Cứ
triển khai cái tri kiến của mình ra. Rồi sau này bắt đầu triển khai cái tri kiến
đến khi mà cái tri kiến của con về tương lai con hiểu biết hết thì đó là đầy đủ
rồi. Có gì đâu!
Thầy Mật
Hạnh: Như Sư
đây lớn tuổi vậy tu dễ. Còn con tu nó khó lắm, bởi vì mình tiếp duyên nhiều, nó
sanh nhiều, tu khó. Xả ra thì hết!
Trưởng
lão: Không sao,
Không sao đâu!
Sư Gia Hạnh: Thì hãy còn trẻ! Trẻ cũng tốt lắm
chứ, sáng suốt, rồi này kia, ý tốt lắm.
Thầy Mật
Hạnh: Không phải,
đâu có đâu! Cái tu này không phải già trẻ. Miễn còn sống là tu về trí đến chết
thôi. Nhưng mà cái người mà như sư vầy là, lớn rồi, trôi lăn lục đạo ngoài đời
rồi, giờ nghe pháp buông bỏ lẹ lắm.
Sư Gia Hạnh: Dạ!
Trưởng
lão: Con buông
chậm phải không?
Thầy Mật
Hạnh: Con buông
lâu lắm, bởi vì con bị chậm lại.
Cô Trang: Không! Ý chú Mật Hạnh ra, chú
phải biết đầy đủ hết, có vật chất đầy đủ hết thì chú mới dễ xả. Nghĩ giống như
Sư vậy đó. Còn sư…
Thầy Mật
Hạnh: Sư nào?
Cô Trang: Thì giống như huynh, ý huynh
nói là sư gia duyên với ngoài đời đầy đủ hết, sư dễ buông đúng không?
Thầy Mật
Hạnh: Thì bây
giờ, đời là khổ là mình hiểu nó là các pháp thế gian là vô thường, khổ, có gì
đâu mà dính, vậy buông dễ!
Sư Gia Hạnh: Cám ơn Thầy!
Cô Trang: Còn như huynh, sao huynh nghĩ
làm sao huynh khó?
Thầy Mật
Hạnh: Thì tui lại
còn trẻ, cái tâm nó sanh đủ thứ, vậy thôi!
Cô Trang: Thì mình cũng biết đời là khổ,
thì mình buông có gì đâu!
Trưởng
lão: Sanh sanh,
mình đừng có thèm làm theo nó.
Sư Gia Hạnh: Bây giờ tôi cũng hứa là tôi
theo thầy Mật Hạnh đó, thầy Mật Hạnh đi làm cái gì, sai tôi, tôi làm cái đó.
Thầy Mật
Hạnh: Con, đâu
có đâu!
Sư Gia Hạnh: Không! Tôi hứa mà, tôi hứa thiệt
đó! Bây giờ đó thầy về tu cho xong đi, ráng tu, sai cái gì tôi làm cái đấy. Tôi
sẽ đi theo sát bên thầy, thầy đừng có sợ gì không cắt ái.
Thầy Mật
Hạnh: Con cũng
nghĩ vậy đó. Con cũng nghĩ mà giờ, nếu mà cho con nghĩ, thì con nghĩ có thể chọn
Sư là được. Thì mấy bữa, cũng như ví dụ: Nữa đi thọ giáo hay đi đâu thì gọi thầy
Gia Hạnh.
Sư Gia Hạnh: Thì bây giờ tôi nói là tôi theo
thầy Mật Hạnh. Theo thầy mà đã giao rồi tôi theo thầy Mật Hạnh.
Thầy Mật
Hạnh: Nghĩ vậy
chứ, chứ mà con còn đang tu vầy.
Sư Gia Hạnh: Không có gì đâu, đừng có ngại
gì hết!
Cô Trang: Có nghĩa thầy nói mình chỉ cần
làm chủ, Mình chỉ biết mình làm chủ, khi nó phóng là chuyện của nó. Mình làm chủ
chuyện của mình thôi.
Sư Gia Hạnh: Dạ! Rồi, vậy thì khỏe lắm Thầy,
Mình bây giờ là cái trí tuệ của mình nó đã nắm vững hết rồi. Mày không có dụ dỗ
gì được hết trơn hết. Khởi lên là mình biết rồi.
Trưởng
lão: Vậy thì tốt
rồi!
Sư Gia Hạnh: Dạ! Vậy thì con giữ y như thế
Thầy?
Trưởng
lão: Giữ y vậy
con!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét