461- TÂM BẤT ĐỘNG, THANH THẢN, AN LẠC VÀ VÔ SỰ
(04:40) Một
ông già 80 tuổi, vẫn tu tập giải thoát chứ không phải không giải thoát, như quý
Phật tử ngồi trước mặt Thầy. Năm nay Thầy tám mươi mấy tuổi rồi chứ đâu phải
ít, 85, 86 tuổi rồi. Mà quý vị thấy Thầy có phải ông cụ lụm cụm đâu, có phải
không? Thầy đi từ ngoài kia Thầy vào đây vẫn thấy Thầy khỏe khoắn, không mệt,
không chống gậy, có phải không?
Như vậy do sự
tu tập chứ đâu phải Thầy giỏi gì. Thầy cũng có thân như quý vị, nhưng tại sao
thân Thầy lại khỏe khoắn như vậy? Do tu tập đó quý vị. Cho nên sự tu tập tinh
thần của mình mà an vui, thì phần thân của mình nó sẽ mạnh khỏe, nó không đau bệnh.
Mà cứ nay đau, mai ốm thì nó lần lượt nó sẽ đau khổ nhiều hơn. Cho nên do như vậy
mà chúng ta cần phải tu, tu để thoát khổ.
Thứ nhất là
thoát khổ bệnh, như Thầy thường dạy, bệnh nó đâu phải luôn luôn lúc nào nó cũng
có ở trong thân chúng ta đâu. Như hiện giờ có người có bệnh mà có người không bệnh.
Người có bệnh là tại người đó cứ nghĩ mình bệnh, có phải không mấy con? Bởi vì
tinh thần mà. Còn người không bệnh người ta nghĩ không có bệnh, “mặc
mày, đau thây kệ” do đó nó không bệnh.
(06:33) Cho
nên cái câu mà Thầy thường dạy cho quý Phật tử ngắn gọn: “Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự”, có phải không? Tâm thanh thản trước cái cảnh
nào, trước cái cơn bệnh nào, các con quý Phật tử hãy cố gắng mà giữ gìn tâm
thanh thản, đừng sợ chết, bệnh đau nó ở đâu nó đến? Bởi vì thân vô thường mà bữa
nay mạnh, mai đau đó là lẽ đương nhiên rồi, mà chúng ta không sợ thì bệnh đau
nó đến nó sẽ đi.
Nó không đến,
chúng ta không tốn tiền thang thuốc, không cần phải đi bác sĩ, không cần phải
đi bệnh viện mấy con, quá tiện lợi, Phật pháp quá hay. Nó là một diệu dược, nó
là một thần dược mà tại sao chúng ta không biết sử dụng? Phương pháp mà chúng ta
tác ý đó là một thần dược, “Tâm bất động, thanh thản, an lạc và vô sự”,
có đúng không?
Mình thường
nhắc tâm mình: “Thanh thản, an lạc và vô sự”. Mặc dù là cái đầu Thầy
đang đau mà Thầy nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, đau mặc
đau tao không cần để ý đến”, thì chỉ chút xíu nữa mình quên mất à, có phải
không mấy con?
Cho nên vì vậy
mà chúng ta chỉ cần gan một chút xíu thôi, chừng bằng một phần trăm của Thầy
thôi thì mấy con cũng thoát khổ rồi, chứ đừng nói chi tới bằng một trăm phần
trăm của Thầy, có phải không? Cho nên vì vậy mà các con cứ nhớ dùng cái câu
đó: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, thì mấy con sẽ hoàn
toàn không còn đau khổ nữa.
(08:34) Nhớ
kỹ điều này để cứu khổ mấy con, có thân ai lại không bệnh mấy con? Nhưng bệnh
thì đó là nhân quả nghiệp báo của chúng ta mà. Cho nên chúng ta đi trên nhân quả
chứ đừng đi dưới nhân quả mấy con, để rồi chúng ta sẽ vượt qua nhân quả.
Hôm nay Thầy
nhắc nhủ quý Phật tử có duyên phước về đây được gặp Thầy, thì hãy cố gắng những
lời Thầy dạy để mà tự cứu lấy mình. Đức Phật nói: “Các con tự thắp đuốc
lên mà đi, ta không đi giùm các con được”. Người nào cũng phải tự thắp đuốc
lên mà đi, chứ không thể ai đi thay thế cho ai được, mà chính bản thân mình phải
đi cho chính mình.
Vậy các con
hãy cố gắng, hãy cố gắng có phương pháp của Phật: “Tâm bất động, thanh
thản, an lạc, vô sự”, các con nhớ câu đó chưa? Các con sẽ nhớ mãi câu đó.
Và có điều gì thì mấy con cứ nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự, mặc tất cả các pháp đều vô thường có gì mà làm cho ta sợ”,
thì cuối cùng nó vô thường nó sẽ đi mất, đó thì như vậy là chúng ta đã tu tập.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét