469- SỐNG ĐÚNG NĂM GIỚI SẼ CHUYỂN ĐƯỢC QUẢ KHỔ NHIỀU ĐỜI
(41:08) Phật
Tử Nguyễn Văn Thôi: Dạ thưa Thầy câu hỏi thứ 3:
Kính bạch Thầy,
trong quyển Đường Về Xứ Phật, Thầy có nói người bị bệnh tâm thần là: “Bản
án tử hình của nhân quả”. Như vậy theo chúng con sẽ nghĩ, những bệnh mãn
tính của con người cũng do bản án của nhân quả mà con người đã tạo ra nhân
không tốt có phải không Thầy?
Nếu chúng
con tu tập và giữ giới tại gia, chúng con có thể ra khỏi bản án này không?
Chúng con kính xin Thầy hoan hỷ cho chúng con được hiểu thêm. Chúng con Nguyễn
Văn Thôi 67, ấp Phước Thọ, xã Đa Phước, An Phú, An Giang.
Trưởng
lão: Bởi vì mấy
con tu theo pháp thiện, thì nó chuyển được tất cả các pháp ác mấy con. Bởi vậy
năm điều thiện của đức Phật, tức là năm giới luật cho người cư sĩ. Mà mấy con sống
đúng không vi phạm một chút xíu nào năm cái giới luật này, thì nó chuyển tất cả
những quả khổ của mấy con từ trong tiền kiếp, chứ không phải trong một kiếp này
đâu. Cho nên mấy con tin lời Phật dạy, dạy cho con người thoát khổ.
Đạo Phật là
đạo thoát khổ dạy cho con người, cho nên đức Phật mới nói: “Pháp ta
không có thời gian đến để mà thấy”. Dạy cho chúng ta thoát khổ, mà nó không
phải có thời gian để mà tu tập như thiền định của Thiền Trung Quốc, Thiền Đông
Độ. Mà nó ngay đó là chúng ta đã thấy có sự giải thoát liền. Cho nên chúng ta
hãy tu tập theo đúng pháp Phật, không tin một pháp nào cả hết, thì chúng ta sẽ
được giải thoát ngay liền. Cho nên bỏ hết, bỏ hết tất cả các pháp tà pháp xuống
đi, đừng có nghe theo những ông giáo chủ này, ông giáo chủ kia, đủ loại, đủ
cách làm lòe chúng ta có thần thông.
Thí dụ như một
ông tu tập hiện một cái cầu vồng ở trên bầu trời, làm cho người ta thấy hay
quá. Nhưng cái cầu vồng đó để làm gì mấy con? Có lợi gì cho mình đâu, chỉ làm
lòe như vậy thôi. Đó là một tu sĩ Mật Tông ở trên Tây Tạng. Thì như vậy chúng
ta thấy tu tập cực khổ, mà cuối cùng chẳng ích lợi gì cho mình, cho người, mà
chỉ lòe một cái cầu vồng như vậy thì có nghĩa lý gì đâu. Cho nên chúng ta, tất
cả những thần thông mà lừa đảo chúng ta không thể qua mắt chúng ta, qua trí
chúng ta được đâu, qua trí chúng ta được, chúng ta không tin cái điều này, chỉ
tin có Phật mà thôi.
(44:27) Phật
Tử Ngọc Phú: Kính thưa Thầy, con là Ngọc Phú 80 tuổi, con xin thưa hỏi
Thầy, xin Thầy từ bi chỉ giáo để chúng con được thông hiểu.
Cô Út Diệu
Quang là em gái của Thầy, đáng lẽ cô phải hết sức hộ trì chánh pháp cùng Thầy
thì Thầy đỡ vất vả biết dường nào. Nhưng sao cô lại gây cho Thầy biết bao nhiêu
trở ngại đáng lẽ không nên có, nhân duyên gì mà Thầy phải nợ cô quá nhiều vậy ạ?
Dạ hết.
Trưởng
lão: Thầy sẽ trả
lời cho mấy con nghe.
Mặc dù sinh
ra cùng ruột thịt anh em với nhau, nhưng mỗi người đều có một ý riêng, ý ác, ý
thiện. Thầy thì đủ cái duyên của đời trước của mình trở thành một vị tu sĩ, cho
nên sanh ra từ còn tấm bé đã đi tu rồi. Cho nên nỗ lực tu hết mình làm gương hạnh
tu cho mình, cho người.
Còn cô Út Diệu
Quang cũng là em ruột của Thầy, Nhưng tánh tình không thể giống Thầy được. Cho
nên danh lợi đã làm mờ mắt rồi mấy con, khó lắm, không phải dễ khuyên khi người
ta bị mê mờ rồi thì khó quá, khó quá. Tiền bạc, của cải, tài sản, ruộng đất nó
đã làm mờ mắt, thì bây giờ dù có khuyên gì cũng khó lắm mấy con, cái đó nó lớn
lắm. Anh em ruột thịt trong nhà giết nhau cũng bằng của cải, tài sản đó. Cho
nên thôi ai tu thì được phước, mà ai không tu thì phải gánh chịu hậu quả về
sau.
Bây giờ thì
thấy vậy, chứ luôn luôn lúc nào cũng khổ. Khổ vì nươm nướp của cải, tài sản, khổ
vì sợ người khác ăn, khổ vì sợ mất. Còn riêng Thầy buông xuống hết rồi, bây giờ
khoẻ quá, cho nên buông xuống là giải thoát, có phải không mấy con? Đó cho nên ở
đây có duyên gặp Thầy, Thầy khuyên mấy con buông xuống hết. Bây giờ lỡ có chồng,
có con rồi, mình phải làm hết bổn phận đạo đức của mình, cho nó lớn khôn rồi,
thôi dứt áo mình ra đi, để rồi mình nỗ lực tu hành.
Thí dụ như mấy
con về Tu viện Chơn Như, Thầy cho một cái thất, mấy con đâu còn của cải, tài sản
gì đâu, chỉ có nghe lời Thầy dạy tu thôi. Mà nỗ lực tu thì mình thấy được giải
thoát: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Nghe mấy danh từ
đó đã là giải thoát rồi, mà bây giờ đã sống được ở trong những danh từ đó nữa,
thì hạnh phúc biết là bao nhiêu, phải không?
Vì vậy cho
nên vì vậy của cải, tài sản để làm gì? Tốt hơn buông xuống đi. Cho nên vì vậy mấy
con hỏi thì Thầy trả lời, chứ anh em không có giống nhau chút nào cả hết, người
vầy, kẻ khác.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét