489- ĐẠO PHẬT LÀ ĐẠO TRÍ TUỆ
Trưởng
lão: Các con muốn
thâu, muốn gì đó thì các con đem máy lên để đây đi. Có máy, có gì đó muốn thâu
thì mấy con cứ để đây.
(00:11) Bởi
vì cái sự tu tập của Thầy, Thầy thấy đạo Phật là đạo của con người. Chính từ
con người tu để được giải thoát, để làm chủ bốn sự đau khổ của kiếp người. Các
con hiểu không? Bởi vì con người mới có sanh, già, bệnh, chết. Cho nên đạo Phật
ra đời, tức là đức Phật, đạo Phật ra đời thì chính do đức Phật. Mà đức Phật là
con người chứ không phải là một thiên thần, hay là một người siêu việt nào ở
đâu, mà chính đức Phật là con người cũng như chúng ta. Ngài cũng khắc khoải
trong bốn sự đau khổ của kiếp người. Cho nên Ngài mới chịu khổ hạnh sáu năm tu
tập.
Bây giờ Ngài
để lại cái giáo pháp như vậy, cái giá trị đối với chúng ta quá lớn. Mà dường
như Thầy thấy mấy con coi thường, lẽ ra hôm nay ngồi trước mặt Thầy toàn là
thành Phật hết rồi.
Phật đâu phải
khó tu! Mấy con nghĩ y như là Thiền Đông Độ. Tu phải nhiếp tâm, không được nghĩ
thiện, nghĩ ác.
Đạo Phật
là đạo trí tuệ chứ,
đầu óc mình có trí tuệ, thì người ta chửi mình thì mình cũng biết người ta chửi
mình chứ. Nhưng tại sao mình không giận? Tại vì mình hiểu đó là nhân quả, đó là
một cái nhân duyên để chúng ta trả cái nhân quả thì làm gì chúng ta giận ai. Mà
chúng ta không giận ai thì giải thoát chứ. Tại sao chúng ta không biết sử dụng
cái trí tuệ chúng ta đã có sẵn ở trong đầu?
Người nào
cũng có trí tuệ, chỉ chúng ta triển khai cái trí tuệ đó đừng chạy theo cái lòng
ham muốn dục lạc của thế gian. Mà chạy theo con đường giải thoát như đức Phật,
thì chúng ta ngay đó là chúng ta đã giải thoát rồi mấy con.
(02:27) Là
con người bỏ hết cuộc đời hôm nay mấy con vô đây ngồi, mà mấy con tu như thế
này, Thầy thấy biết chừng nào mà gọi là mấy con là Phật. Là chúng sanh là còn
ham muốn, là còn cầu cho mình thành Phật.
Bây giờ có
người đó, người ta chửi mình đó mình cũng không giận, vui vẻ, hoàn toàn không
buồn, thương yêu và tha thứ. Thì cái người mà biết thương yêu tha thứ, không giận,
không hờn, người đó là Phật. Dù người ta không nói người ta là Phật, nhưng
chúng ta thấy cái sự sống, cái hành động của cái tri kiến của sự hiểu biết của
họ thì chúng ta hiểu họ là Phật.
Chứ đâu phải
Phật khó tu đâu! “Đạo ta là đạo trí tuệ” chứ đâu phải đạo
ngu ngốc, ngồi như là gốc cây. Bây giờ ngồi năm bảy giờ để thành cây, thành đá
hay chi vậy? Có lợi ích gì cho các con không?
Tất cả những
cái điều mà người ta đã dạy chúng ta tu tập đều sai hết. Thầy đã trải qua qua
biết bao nhiêu sự gian khổ với Thiền Đông Độ, với những pháp môn mà người ta đẻ
ra, người ta sinh ra, người ta tưởng ra. Thầy tu rất khổ hạnh. Thầy ở trên Hòn
Sơn, Thầy ăn toàn là lá cây, nghe người ta tưởng là khổ hạnh cũng sẽ thành Phật,
nó đâu phải vậy mấy con.
Sống ở đây mấy
con không lo, ăn uống gì có người lo cho mấy con ngày có bữa cơm sống. Thì đó
là mấy con đã thấy giải thoát rồi, chưa có gì hết, mới bước vô cửa chùa đã thấy
giải thoát rồi. Mình có lo cơm, lo nước, đi ra ngoài kia cấy lúa, trồng rau, trồng
cải, để vô hái, lặt rửa rồi luộc, rồi này kia nọ đâu. Thì như vậy là giải thoát
rồi. Đòi hỏi cái gì hơn?
(04:28) Mà
nếu mà chúng ta sống, chúng ta thanh thản, an lạc, vô sự. Một mình ở trong một
cái căn phòng như thế này. Chúng ta thấy mình sống một mình mà nó vui vẻ, nó
không buồn rầu.
Còn sống một
mình vầy cái chạy lại cái thất kia nói chuyện, chạy lại thất người nọ nói chuyện.
Mấy con là phàm phu, còn ham cái chuyện đời. Nói chuyện này, chuyện kia, như vậy
mà tu hành cái gì!?
Ở đây tại
sao người ta cất từng thất riêng riêng như vậy? Là vì người ta muốn cho mấy con
sống cái hạnh độc cư. Người nào sống được cái hạnh độc cư là người đó sẽ chứng
đạo.
Còn mấy con
cứ nay nói chuyện này, mai nói chuyện kia. Một bữa, hai bữa, cao lắm tuần lễ, một
mình buồn buồn cái kiếm chuyện à, sắp sửa nói: “Ờ tui đau cái vai này, chạy qua
xin thuốc”. Đó là cái lối kiếm chuyện, đau chết bỏ chứ. Ở đây Phật cũng biết
thân vô thường chứ, bệnh đau mặc nó có gì mà phải lo. Mà chúng ta không lo tức
là chúng ta đã làm chủ bệnh. Còn hơi nhức đầu cái chạy đi xin thuốc, đi uống
thuốc, như vậy chúng ta bị ảnh hưởng cái cảm thọ chứ chúng ta có tu hành cái
gì? Cho nên tu hành chúng ta chẳng sợ chết, chẳng sợ bệnh đau!
Bởi vậy cái
câu mà Thầy dạy mấy con thường tâm niệm trong lòng: "Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự". Nghĩa là trước mọi cái nghiệp chướng, mọi
cái chướng duyên cho thân tâm chúng ta mà chúng ta bất động. Rồi trên cái sự chướng
ngại đó chúng ta thanh thản, an ổn trong cái sự nghiệp chướng đó. Thì đó chúng
ta là Phật chứ có gì? Còn chúng ta làm không nổi là chúng ta là chúng sanh chứ
sao.
(06:25) Mấy
con thấy sự tu hành đâu phải là khó khăn đâu, tu bằng trí tuệ mà, chứ đâu phải
ngồi đó ức chế cái ý thức không cho nó nghĩ thiện, nghĩ ác. Học theo Thiền Đông
Độ, học theo mấy ông Trung Quốc. Người Việt Nam mà đi theo Trung Quốc, học pháp
của Trung Quốc, tu hành tới đâu? Từ lâu tới giờ thầy tổ chúng ta tu tới đâu? Có
ai làm chủ sanh, già, bệnh, chết không? Các con cứ nhìn lại lịch sử coi các thầy
tổ của chúng ta theo Trung Quốc tu tập có người nào làm chủ bốn sự đau khổ
không? Có không? Đâu có! Có ông tổ nào mà làm chủ sanh, già, bệnh, chết?
Nay chính bản
thân Thầy làm chủ sanh, già, bệnh, chết. Muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi
nào sống. Thân Thầy đương khỏe mạnh như thế này, thân mấy con đương khỏe mạnh
như thế kia, mấy con làm đi. Coi nó hơi thở ngưng chưa?
Mấy con chưa
làm chủ được hơi thở, thì mấy con phải lắng nghe cái phương pháp nào để làm chủ
hơi thở. Mà làm chủ hơi thở tức là làm chủ thân của mấy con chứ làm chủ cái gì?
Rồi mấy con cứ lấy hơi thở mà tu tập ức chế ý thức của mình, làm cho tức ngực,
tức vai, làm cho nặng đầu. Đó là cái sai! Lại có người còn chế pháp ra tu nữa.
Câu hỏi, câu
Thầy đặt ở trong những lời Thầy viết: "Muốn chứng đạo phải tu pháp môn
nào?". Cái câu mà Thầy đặt quá đơn giản: "Muốn chứng
đạo phải tu pháp môn nào?". Chắc ai cũng biết cái câu trả lời như
thế nào rồi chứ? Thân Hành Niệm chứ có cái pháp nào đâu.
Bây giờ mấy
con cứ đi tối ngày, đó là thân hành của mấy con, bộ mấy con khùng sao? Cũng có
lúc tôi ngồi, cũng có lúc tôi đi, cũng có lúc tôi đứng. Nhưng tôi đứng tôi biết
tôi đứng, tôi đi tôi biết tôi đi. Ai biểu đứng đi, không biết ở đây mà biết ở
ngoài kia? Thì như vậy mấy con đã, tâm mấy con ra ngoài chứ đâu còn ở trong
thân của mấy con.
(08:20) Bởi
vậy hôm nay gặp Thầy, đây là Thầy nói lần cuối cùng không còn gặp Thầy nữa. Thầy
năm nay tám mươi mấy tuổi rồi, sống chờ đợi mấy con hoài sao? Các con hiểu điều
đó. Mong cho mấy con tu được được, để mấy con được giải thoát. Chờ đợi mãi mà
chẳng thấy ai làm đúng pháp. Cứ nghĩ cách ra, cách này, cách kia, cách nọ. Toàn
là cái thứ ức chế không.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét