59- CỐ GẮNG GIỮ HẠNH ĐỘC CƯ
(13:07) Cho
nên cuối cùng khi Ý Thức Lực nó đầy đủ thì các con làm chủ được thân tâm của
mình. Cố gắng tu thì sáu, bảy tháng thôi. Không có lâu đâu, bền chí, đừng có để
cho một người nào đến nói chuyện với mình hết. Thí dụ như bây giờ mình ở thất
này; cái số thất này người nào ở thất nấy rất khó khăn. Bởi vì cái người này,
cái tâm mình nó dễ phóng lắm. Khi thấy người kia như thế này, con mắt nó dễ
phóng ra lắm, nó dễ phóng ra xa. Ở bên kia làm cái “cộp” là cái lỗ tai nó nghe,
nó phóng ra. Bên kia ngồi mà gục tới gục lui, bên đây mắc mớ gì mà mình ngó qua
rồi thấy gục là: “Giờ này mà gục”. Nó không nói nó, chứ nó phê bình người ta đó
mấy con. Cho nên điều đó là mình thấy ngay liền cái tâm mình đã bị phóng dật.
Người ta tu mặc người ta, người ta gục mặc người ta. Mình không lo thân mình,
mà thấy làm chi chuyện người ta.
Do đó, mấy
con làm sao mà mấy con sống gần nhau như thế này mà đừng nhìn ra ngoài. Có nhiều
người lấy vải, lấy này kia che, lỡ có ngủ gục tới gục lui để bên ngoài không ai
biết. Đó là thêm tội dối trá. Cho nên thất của mình cứ để tự nhiên, đừng có che
đậy gì cả. Còn ở trong mình cố gắng, mình khắc phục để cho mình tiến tới. Khi bị
hôn trầm, thùy miên thì chúng ta có cái pháp đi kinh hành, mình siêng năng đi
kinh hành, đi pháp Thân Hành Niệm, chú ý từng hành động, đó là cái pháp tu mấy
con. Bởi vì nó có phương pháp hết, mình cứ ôm chặt đúng pháp thì mình sẽ bị phá
được hôn trầm.
(15:04) Còn
cái vọng tưởng, cái loạn tưởng thì mấy con đừng có ức chế. Mà cứ để tự nhiên,
nó có khởi niệm nhiều chừng nào thì tác ý nhiều chừng nấy. Mà tác ý nhiều chừng
nấy thì tác ý chung chung, chứ đừng sợ nó. Chúng ta đừng có sợ vọng tưởng mà
chúng ta lấy cái đối tượng vọng tưởng của chúng ta để chúng ta rèn luyện cái Ý
Thức Lực của chúng ta. Mấy con còn công việc thì mấy con ra làm. Sau khi công
việc dựng bàn ghế xong xuôi rồi thì có người thay thế cho mấy con. Khi các con
biết cách tu tập đúng, thì mấy con sẽ vào thất tu; để không, phí uổng cuộc đời.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét