86-TÁC Ý LÀM CHỦ THÂN TÂM
Mục đích của
chúng ta là tập làm chủ sanh, già, bệnh, chết. Cho nên có một cái gì sai là dẫn
nó vô liền, dẫn tâm vào đạo, dẫn cái chỗ chúng ta biết vào cái chỗ chúng ta giải
thoát, vào chỗ chúng ta muốn, chứ không được để cho nó tự động, muốn làm gì thì
làm. Nó là cái phương pháp chúng ta dẫn nó đi, có phương pháp đàng hoàng. Có
phương pháp mà không chịu dẫn, để cái tâm của mình đi lang thang, thấy khổ sở.
Phật cho ta cái pháp, Thầy bây giờ triển khai dựng lại cái chánh pháp đó giúp
cho mấy con làm chủ cái thân tâm mình, tức là dẫn cái tâm chúng ta vào đạo, vào
cái chỗ giải thoát. Cố gắng mấy con. Cứ dẫn riết là nó phải vô phải nghe thôi,
chứ không có cãi gì được hết. Mình có pháp mà.
(1:24:58) Bởi
vì trong Kinh Lậu Hoặc, Thầy thường nhắc mấy con lời đức Phật nói một câu kinh
rất hay: “Có Như Lý Tác Ý, lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh, mà đã sanh thì
bị diệt”. Câu Như Lý Tác Ý quá tuyệt vời, pháp Như Lý Tác Ý quá hay.
Lậu Hoặc là
cái đau khổ của thân tâm chúng ta. Mấy con có Như Lý Tác Ý thì nó không sanh.
Bây giờ nó không có đau nhức gì, mấy con tác ý “Không có bệnh gì hết, có bệnh
đạp chết. Tâm bất động, thân tâm bất động, thanh thản, vô sự”. Cứ tác ý
hoài, bây giờ nó không chịu đau nữa. Tôi muốn nó đau thử mà bây giờ nó không
đau là do mình tác ý nó mà.
Còn bây giờ
nó có đau ấy, thì mình tác ý nó sẽ hết. Ông Phật nói mà: “Có tác ý thì lậu
hoặc đã sanh thì bị diệt”. Nó đau thì bị diệt, pháp nó như vậy. Thầy
đã trao cho con cái pháp vô giá, mà mấy con có biết nó là cái vật vô giá thì mấy
con mới biết sử dụng nó, mới quý nó. Mấy con không biết, mấy con coi thường nó.
Nó là hạt xoàn hay là cái viên kim cương đi nữa, mà mấy con thấy nó là cái hạt
trai thì thôi, thôi. Mấy con chỉ có ném nó ra đằng kia thôi. Cái người biết nó
là họ quý nó, họ lượm, họ đem về, họ để cái chỗ rất trân trọng. Còn mấy con
không biết thì mấy con coi thường. Chứ sự thật ra đức Phật đã cho một pháp vô
giá. Không có một vật gì mà trên thế gian này bằng pháp Như Lý Tác Ý hết.
Nó cứu mình,
giúp mình thoát ra từng tâm niệm, cứu mình thoát ra sự đau khổ trong thân tâm.
Còn Thầy thì chỉ tạo điều kiện cho mấy con được cái chỗ ở yên ổn cho mấy con tu
tập, chứ Thầy cũng không tu tập giùm mấy con được. Cho nên Thầy mới cất mấy cái
thất cho mấy con được yên ổn mà tu, Thầy không tu giùm mấy con được, mà mấy con
tự thắp đuốc lên mà đi.
(01:27:05) Nhưng
có cái điều kiện mà mấy con được gần Thầy, gần từ trường của Thầy, các con nhiếp
tâm ít nhưng mà nó được nhiều, tự nó cũng yên. Mấy con ở gần Thầy thấy nó sao
mà ít có niệm. Còn ở xa Thầy, mấy từ trường ở ngoài kia làm mấy con động dữ lắm.
Chứ mấy con gần Thầy, mấy con thấy tự nhiên nó an, nó lôi theo. Từ trường ở
trong không gian của chúng ta chứa đầy tất cả những từ trường thiện và ác. Cho
nên ráng tu mấy con. Thầy khích lệ mấy con. Có pháp rồi, giờ chỉ còn ráng tu.
Thôi bây giờ mấy con còn hỏi Thầy gì nữa không?
(01:27:56) Phật
tử: (thưa hỏi)

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét