108- LỢI ÍCH CỦA VIỆC SỬ DỤNG Ý THỨC
Trưởng
lão: Bây giờ
con ngồi, con có niệm này, niệm kia hoặc là còn phóng dật thì hoàn toàn phải tu
Tứ Chánh Cần. Phải không? Phải hoàn toàn, phải tu Tứ Chánh Cần hết đó con.
(00:13) Sư
Gia Hạnh: Dạ! Con, bởi vì con mới nghĩ là khi mình muốn giữ cái tâm bất
động, mình mới sợ nó phóng dật đi đó, thì mình mới kềm bằng cách là tác ý thử,
mình tác ý thử thành ra nó ức chế.
Trưởng
lão: Ức chế,
thành ra cũng sai.
Sư Gia Hạnh: Thành ra nó hít vô cái đó, nó bị.
Nghĩa là sợ, sợ bung ra, có khi cả một thời như vậy đó, nghĩa là tác ý thật nhiều,
cũng có thể liên tục, là không có một niệm nào là nó khởi vô được hết. Nhưng mà
như vậy trật pháp rồi hả Thầy?
Trưởng
lão: Là sai,
cũng trật lất rồi! Bởi vì mình dùng cái câu tác ý đó để cho mình ức chế ý thức
của mình. Còn để ý thức của mình nó khởi niệm, mình xả cái niệm dục, cái niệm
ác pháp chớ không phải xả cái ý thức.
Sư Gia Hạnh: Bởi vậy, mình phải nắm rõ những
cái đó.
Trưởng
lão: Phải nắm
rõ cái này, chớ còn không khéo mình tu hoài.
Sư Gia Hạnh: Nó bị lầm cái chỗ này!
(01:11) Trưởng
lão: Nó lầm! Nó lầm một hai lần mình ức chế ý thức của mình rồi, thì
nó lại hiện ra những cái trật, cái tưởng. Nó cũng không đi đâu được, lúc này
thành ra do đó mình bị tẩu hỏa nhập ma. Nó nặng thì tẩu hỏa nhập ma đó, còn nó
nhẹ nhẹ thì hồi sau mà nó cứ thấy cảnh giới này, cảnh giới kia, nó chưa được sao
nhưng mà nó nặng là mình nói khùng đó. Nó trật! Đó là tẩu hỏa nhập ma tức là nó
thấy mình sống trong cái tưởng của mình nhiều, nó không còn ở trong ý thức. Bởi
vì mình dừng nó mà, ức chế ý thức rồi.
Còn cái này,
người ta sử dụng ý thức của người ta, để người ta càng ngày triển khai cái tri
kiến giải thoát. Cho nên vì vậy mà ý thức nó quá thông minh, cho nên nó thành
Tuệ Như Ý Túc mà, cái trí tuệ đó. Cho nên nó thông minh đến mức độ mà nó biết
nhiều đời nhiều kiếp mà. Nó biết tương lai nó sẽ xảy ra gì. Nó biết ngày mai
này, ở tại ngã ba đó, ngã tư đó nó sẽ bị xe đụng. Cái xe đó là xe đò, hay xe
cam nhông (camion), xe gì nó biết hết. Tại sao nó biết được, tại sao nó thấy?
(02:10) Nó
có Thiên Nhãn Minh của nó mà! Chưa có cái xe đụng mà ngày mốt nó có thiệt những
cái xe đó sẽ đụng tại chỗ đó, màu gì, màu xanh, màu đỏ gì.. Bây giờ mình ngồi
đây mình thấy hết rồi. Cái hình ảnh của nó, của nhân quả của những cái chiếc xe
đó nó đã về tương lai, nó đã ghi cho nó là ngày giờ đó nó sẽ trả cái nhân quả
đó. Cho nên nó đụng nó hư đầu hư đít ra sao, mình ở đây mình biết trước. Mà xe
đó thì bây giờ nó đương chạy ở đường xuyên Á, hoặc là nó ở đâu, Mộc Bài hoặc là
Trảng Bàng, hay ở dưới Thành phố Hồ Chí Minh nó chưa có chạy về đây, nó còn sống,
nó chưa có đụng. Nhưng mà mình sẽ thấy nó ba ngày, năm ngày là nó đụng, mình thấy
trước. Nó hay vậy đó con!
Cái hình ảnh
của về tương lai mình thấy được, mà cái hình ảnh về quá khứ đã qua mình đều
thông suốt hết. Cho nên vì vậy mà cuối cùng cái tâm của mình ở trong hiện tại
thì nó mới thông suốt ba cái này. Còn cái tâm của mình lúc thì ở quá khứ, lúc
thì lo lắng về tương lai này kia thì cái thằng này nó đang sống trong ba thời hết.
(3:25) Cho
nên, sự tu tập nó rất hay con! Thầy đã tu rồi, Thầy nói đúng là mình quan sát về
tương lai, cái gì xảy ra cũng biết. Muốn nhớ lại nhiều đời nhiều kiếp của mình
trong quá khứ, mình cũng xong.
Còn bây giờ
có một người đi ngang qua, mình muốn biết người đó quá khứ họ là cái gì, biết
không? Biết người ta chứ không phải là không biết! Còn biết cái người đó ngày
mai này họ sẽ bị vợ chửi hoặc gia đình họ bị cháy làm sao mình cũng biết hết.
Biết tai họa của cái người đó, nhưng mà có cái điều kiện là không nên nói.
Không nói! Nếu mình nói ra là mình làm thầy bói. Không được! Ông thầy bói này
nói trúng quá mấy chú ơi, ít bữa làm thầy bói. Không được, không có được nói!
Nó thông minh đến cái mức độ vậy mà, nó không có nói một ai hết, nó biết mà nó
không nói đâu. Chớ không phải nó biết rồi nó đi nói, không có, không nói đâu!
Ai làm gì không không nói ai hết hà, nhưng mà biết!
(04:22) Cho
nên trong cái thời đức Phật có một người cư sĩ đó họ đến, họ cúng đức Phật thì
đức Phật nhìn thấy người cư sĩ đó sẽ gặp cái tai nạn. Khi cái người cư sĩ cúng
xong rồi về rồi, thì ông Anan mới thấy Phật sao bữa nay thọ trai mà lại cười.
Ổng mới hỏi
thì ông Phật ông nói: Hồi nãy có một người mà đem thực phẩm đến cúng Phật đó,
cái tai họa nó xảy ra mà ông này ổng không biết gì hết. Bảy bữa nữa thì vợ ông
chết. Ông Anan nói: Sao Phật lại biết như vậy? Nói: Sao lại không biết!
Nghĩa là ông
này đem cơm, vợ còn sống nấu cơm đem cúng Phật. Nhưng mà bảy ngày nữa vợ ông
này chết mà ông không biết, ông vui vẻ quá ổng không biết, nên đức Phật cười.
Ông này ngu thiệt! Vợ sắp sửa chết mà không biết gì hết. Mà khi biết thì chết rồi,
mà bây giờ bảy ngày nữa thì mới chết, thì rõ ràng là bây giờ còn sống thì ông
ta vui chớ ông ta có buồn gì đâu. Nhưng mà tới chừng chết mới buồn chứ.
Đó, con thấy
chưa? Cái người mà tu, người ta nhìn cái người này mà người ta biết sự việc xảy
ra của cái gia đình người khác. Như vậy mới có là Thiên Nhãn Minh chứ. Bởi vì mấy
con tu không thanh tịnh làm sao có được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét