109- PHÂN KHU - DỄ DÀNG HƯỚNG DẪN TU SINH VỚI TỪNG CẤP ĐỘ KHÁC NHAU
(05:50) Sư
Gia Hạnh: Như vậy theo ý Thầy vừa qua, cũng tốn công nhiều rồi, mà Thầy
nhắc nhở thường thường chứ không thôi nó trật như không. Con thấy từ nãy giờ,
nghĩa là khi mà mình tu mình cứ ghim vô mình tu, quyết chí tu nhiều khi cái
nghĩ của mình nó thấp kém, nó còn thiếu đó Thầy.
Trưởng
lão: Đúng vậy!
Sư Gia Hạnh: Nó sai cái pháp đi, mà nó sai
nhiều quá nó hơi lệch lạc nhiều quá.
Trưởng
lão: Đúng rồi
con! Mấy hôm rày thay vì Thầy cất những cái khu như thế này để chia cho người nữ,
người nam ở. Để rồi mình đến, mình kiểm tra họ mới được.
Bây giờ cái
trình độ như con thấy, như con với chú Dũng hồi nãy, hai người cũng có khác
nhau. Các con cũng tu, nhưng mà khác nhau đâu có biết. Nhưng mà khác nhau phải ở
cái khu vực cùng nhau với một cái trình độ đó. Mà bây giờ mình làm sao bây giờ?
Cho nên hôm rày Thầy vô đó Thầy khai triển để phân từng khu. Một cái khu đó ví
dụ như bốn người, khu đó sáu người, khu đó ba người, khu đó hai người thì tùy
cái trình độ của những cái người đó cùng nhau với một cái pháp tu và cùng nhau
hiểu một cái giống nhau, cho vào một khu đó.
Chớ bây giờ
Thầy nói thực sự ra như mấy cô ở đây, mười mấy, hai chục cô hoàn toàn là từ
trình độ này tới trình độ kia, người vầy, người kia, đủ loại. Do đó dạy chung
chung thôi chứ, chẳng hiểu gì! Cũng như bây giờ cho một số người ngồi đây nghe
Thầy dạy, con sai thì có con biết, chứ mấy người này có thiếu gì mà biết. Con
hiểu cái chỗ Thầy nói không? Khó lắm chớ không phải, dạy đạo khó lắm con! Cái
trình độ, nó khó hiểu lắm! Khi dạy con vầy, cái họ về họ nghĩ, họ chưa có tu tới
đó mà họ nghĩ họ như tới đó thiệt. Rồi về, cái họ ức chế họ. Nó sai mất đi!
(07:37) Cho
nên bởi vậy Thầy sẽ cố gắng Thầy xây dựng ở trong đó khoảng độ chừng ít nhất,
cũng trong đó Thầy cũng làm sáu cái khu tu tập con.
Rồi đây Thầy
sẽ phân chia ra, rồi bắt đầu mỗi khu thì Thầy sẽ trong một cái tuần lễ đó, ví dụ
như sáu khu Thầy chỉ có được nghỉ một ngày trong một tuần thôi. Còn sáu ngày đều
là đến kiểm tra mấy con hết. Kiểm tra cái khu thứ nhất, kiểm tra cái nhóm này
cùng tu một pháp để đến đây mà sửa lại những cái sai. Thì trong khi cùng nhau
đó thì người ta biết cùng nhau người ta sửa. Chứ còn cái người lệch khu khác rồi
mà đến đây nghe thì không biết đâu.
Sư Gia Hạnh: Thì như vậy là tiến nhanh lắm hả
Thầy?
Trưởng
lão: Đó! Bởi vậy,
mới giúp nó tu nó mới mau chứ. Để mà tu như vầy mất thì giờ.
(08:37) Sư
Gia Hạnh: Con thấy cũng như mình đã dở, nhưng mà mình quyết chí mình
tu, nhưng mà mình quyết chí mình hiểu theo cái của mình chứ mình kiến giải ra,
mình tưởng giải rồi mình làm tùm lum ra. Nó lệch lần lần, nó càng đi xa. Thành
ra con mới nói là Thầy cũng làm sao mà giúp giùm cho các con; nghĩa là phải gặp
thường thường, Thầy phải chỉ dạy cho kỹ.
Trưởng
lão: Bởi vậy
thí dụ như bây giờ các con ngồi trong thất không biết mình tu đúng tu sai?
"Thôi bây giờ đi gặp Thầy”, bị phóng dật. Còn bây giờ tới cái ngày
đó, giờ đó Thầy đến, không phóng dật. Mấy con cứ lo tu chứ đâu phóng dật, đâu
có nghĩ đến bây giờ đi hỏi Thầy đâu. Mà Thầy đến đó kiểm tra, rồi kiểm tra
đúng, về tu không phóng dật. Có vậy thôi! Cho mấy con không bị phóng dật nữa.
Mà giờ Thầy
nói để lo cho nó xong mà được, chớ bây giờ mà, khu của con bây giờ mà đưa cái
ông Minh Phước, con, rồi bên kia Chân Thành, bên kia ông Dũng thì Thầy nói trật
lất hết. Không có ông nào giống ông nào hết, vậy là làm sao ở chung nhau khu
này được. Đó, thành ra phải lo lắng công việc này để mà đào luyện cho mấy con.
Bởi vì Thầy
nghĩ rằng nếu trong cái sự tu tập, con người thì có cái trình độ của cái sự tu
tập thấp cao thế này, mà nếu mình không có, không ra từng lớp lang để mình hướng
dẫn thì như mà học trò mà vô đây ngồi trong cái lớp này thì có lớp một, lớp
hai, lớp ba, cho đến lớp năm ở trong này thì thử hỏi làm sao mà học hành cái gì
được?!
Bao nhiêu học
trò mà từng lớp, cái lớp chưa biết chữ, chưa viết được gì hết, mà với cái lớp
mà đọc chữ, làm toán, bốn phép toán làm được hết, rồi cái lớp mà nó sắp sửa xin
thi Đại học rồi mà cũng học chung trong một phòng học như thế này, làm sao mà học.
Ông thầy dạy cũng không được nữa. Con hiểu chỗ này không?
(10:47) Đó,
cho nên vì vậy mà hiện bây giờ Thầy đang lo, coi như là lớp nào nó ra cái lớp nấy,
lớp học nào, lớp tu nào nó ra lớp nấy để đào luyện cho mấy con được. Trước khi
Thầy ra đi thì nó phải có một cái tổ chức nó hẳn hoi.
Và khi mà Thầy
ra đi mấy con có người tu được, chứ còn không khéo Thầy đi rồi không ai biết
con đường này nữa hết. Hết! Bị vì kiến giải bậy bạ, tu riết, tu hoàn toàn không
làm chủ được sự sống chết đâu, tiêu luôn à.
Thầy mà đi rồi
thì kể như ông Phật chết. Mà hai ngàn mấy trăm năm nay không có người nào làm
chủ đó thì kể như là, coi như là mấy ông thầy Đại thừa đó còn biết đường đâu, hết
biết, rồi sống rồi tự kiến giải của mình, rồi phá giới hạnh đủ loại hết, đâu
còn gì nữa!
Sư Gia Hạnh: Bởi vậy con mới thấy, con quá
tiếc, uổng mà nếu mà Thầy không có gây dựng được thì kể như là không còn.
Trưởng
lão: Hết rồi
con!
Sư Gia Hạnh: Thành ra không thể, hết rồi!
Trưởng
lão: Rồi cũng mấy
ngàn năm sau nữa, có một người nào đó tự tu, tự làm chủ được như Phật thì lại
là mai một nữa. Bởi vì họ quen cái, cũng như bây giờ một số quý thầy Đại thừa
cũng quen tụng niệm rồi, thì bây giờ bảo bỏ, dễ gì! Nó không phải dễ đâu!
Sư Gia Hạnh: Mà bây giờ có Thầy đây nè, Thầy
kèm, Thầy chỉ đây nè mà làm còn trật lên trật xuống. Không có Thầy thì làm
sao?!
Trưởng
lão: Nó vậy,
khó vậy!
(12:13) Sư
Gia Hạnh: Thành ra cái đó là cái rất khó chớ không phải nói là dễ, nó
đâu có dễ được. Thành ra Thầy phải nhọc nhằn dữ lắm mà.
Trưởng
lão: Phải chịu
cực con, thật sự ra Thầy, Thầy thì bây giờ lớn tuổi rồi, thì mốt ngồi không
chơi. Mình chơi thì tâm bất động mình ngồi. Thí dụ: Thầy suốt ngày, mấy đứa này
con thấy tụi nó mà đi rồi, Thầy không có làm bên đó đó, từ hôm đó tới nay không
có hoạt động bên đó, phân lô làm. Thì Thầy ở trong phòng Thầy chơi, Thầy coi ngồi
chơi suốt ngày tâm bất động.
Trời! Cuộc đời
của mình còn cái phút cuối cùng mà nó như thế này thì nó giải thoát hoàn toàn,
nó sướng quá rồi còn gì. Muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống. Bệnh
đau, cơ thể mình vô thường thì nó phải đau nhức chỗ này kia, nhưng mà mỗi khi
mà đau nhức, bây giờ nhức cái đầu gối: "Thọ là vô thường, đầu gối mình
không đau". Tại sao mình nói nó lại không đau? Đâu cần phải đi uống
thuốc đâu. Trời đất ơi! Như vậy là mình có thần dược ở đây rồi. Con thấy không?
(13:14) Cho
nên vì vậy đó, Thầy thấy Thầy hạnh phúc quá, mà mấy con bây giờ chưa được. Cho
nên làm sao mà để xây dựng từng cái lớp học, để đào luyện cho mấy con được. Để
rồi nó có cái đà đó thì mấy con sau này, mấy con nối tiếp, mấy con hướng dẫn. Để
chúng sinh khổ quá, tội quá! Cái tâm giận hờn, phiền não, rồi ham muốn cái kia
đó là cái khổ. Rồi cái thân đau bệnh này, bệnh khác, bệnh đủ loại bệnh là cái
khổ. Đủ cái loại khổ của con người, thế mà không còn ai biết đường hết, làm sao
mà cứu khổ đây?!
Theo Thầy thấy
bây giờ thì bây giờ mấy con về lo tu, rồi Thầy sắp xếp, rồi Thầy sẽ đến để thăm
mấy con. Sợ mình trật thì gặp Thầy nhưng mà muốn gặp Thầy thì bị phóng dật thì
nó cũng kẹt. Cho nên vì vậy mà để Thầy sắp xếp cho nó xong xuôi rồi, thì coi
như là mấy con sẽ được cái người nào mà được ở trình độ nào. Lúc bấy giờ Thầy
kiểm tra con ở đâu Thầy biết rồi. Người này phải ở lớp này đây, để coi kiểm
tra, người này phải ở lớp này đây, chú Dũng phải ở lớp khác rồi đó. Rồi những
người thân bị bệnh đau, Thầy dồn cho nó ở cái, coi như cái bệnh viện đau đó, bệnh
nhân mà bị nhức đầu, đau bụng này kia cho vô một chỗ. Đặng rồi, Thầy đến Thầy dạy
cái pháp, bệnh nào thì mấy người cũng phải dùng cái pháp này để mà xả nó. Chết
thì nằm đây, Thầy đem kia Thầy chôn, không có sợ, không có đi bác sĩ. Người nào
mà cãi đi bác sĩ Thầy đuổi luôn không có vô đây nữa. Cho nên mình gan dạ như vậy
chút, bắt đầu làm thử, mấy giờ đồng hồ thấy hết đau. Mà khi mà hết đau cái tín
lực nó tăng con, tăng lên, thành ra mình thấy pháp hay!
Sư Gia Hạnh: Cái đó Thầy sắp xếp được như vậy
đó thì mới giải quyết được cái đó thôi. Bởi vì cái khu nào ra khu nấy, bây giờ
chịu làm thì phải chứng minh còn không chịu làm thì làm sao? Chứ còn mà chung,
Thầy thấy đó, nó trở ngại.
Trưởng
Lão: Đúng vậy
con! Dạy cái người cao rồi cái người thấp cũng bắt chước làm theo. Mà cái trình
độ nhiếp tâm, an trú chưa có, mà làm sao mà dạy được. Trời ơi, không phải dễ!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét