110- TRI KIẾN GIẢI THOÁT
(15:34) Sư
Gia Hạnh: Thưa Thầy! Như vậy con thấy những cái trí năng mà Thầy nói
đó, thì nó sẽ tạo thành những cái Tứ Thần Túc cho mình.
Trưởng
lão: Tứ Thần
Túc con.
Sư Gia Hạnh: Dạ! Thành ra con nghĩ là Thầy dạy,
Thầy nói mà con nghĩ là Thầy nói nào là mười một cái tri kiến giải thoát cho cư
sĩ, rồi tu sĩ, rồi những cái Tứ Thần Túc, những cái lực như thần này kia, thì
mình nghĩ nó cũng từ cái chỗ đó không, chớ nó có gì đâu.
Trưởng
lão: Thì con thấy
cái tri kiến, đã đức Phật dùng cái danh từ chung để chi cho gọi là tri kiến giải
thoát. Đạo Phật là đạo giải thoát, cho nên mình phải sử dụng cái hiểu biết để
mà giải thoát. Chứ bắt đầu bây giờ mình sử dụng cái đầu tiên đức Phật dạy cho
những người cư sĩ còn sống ở trong gia đình con cái, vợ con, chồng con, đủ loại
tiếp xúc với mọi người trong xã hội. Phải không? Do đó dạy, để cho họ thấy nhìn
thấy tất cả mọi cái sự việc mà đang quay cuồng trong cuộc sống họ là nhân quả.
(16:36) Cho
nên khi mà có một cái sự việc xảy ra cho họ đau khổ đó, thì: "Đây là
nhân quả, tâm bất động, đừng có buồn phiền". Đó là nhân quả phải trả
chứ sao lại buồn?
Sư Gia Hạnh: Mình quét, nó khỏe liền.
Trưởng
lão: Thì ngay
đó nó an ổn, phải không? Nó xả xuống liền. Đó, thì con thấy, dạy vậy.
Nhưng mà cái
người bây giờ người ta tu, người ta đã bỏ hết gia đình người ta rồi thì đâu có
còn lấy cái chỗ này mà tu nữa, mà phải lấy cái khác chứ. Cũng ở cái chỗ tâm bất
động, nhưng mà cái câu tác ý người ta khác à. Đó, người ta dạy đi từ thấp đến
cao chứ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét