113- NGƯỜI ĐỜI MẤT NGỦ THÌ BỆNH, CÒN NGƯỜI TU MẤT NGỦ LẠI KHỎE
(22:54) Sư
Gia Hạnh: Dạ! Con có cái này Thầy. Sao mà, hay là sáng mình tập nó hay
bị?
Thí dụ bốn
thời, bốn thời là hết mười sáu tiếng rồi. Nhưng mà bốn thời nó có một thời, một
thời thí dụ như cái thời sáu giờ sáng đến mười giờ sáng, mà cái thời này đâu có
phải là, nhiều khi nó uể oải. Cái thời này phải khỏe nhất mà, cái thời khuya,
thời đồ rồi nó mới uể oải. Nhưng mà, sao nhiều khi có một tiếng đồng hồ, trong
khoảng đó nó hơi uể oải, nó làm cho con người tu uể oải mà một khoảng nửa tiếng
hay một tiếng trong cái thời đó thôi. Như vậy cái đó là cái gì Thầy?
Trưởng
lão: Cái đó là
cái nghiệp lười biếng của con. Nó hiện ra, nó làm cho mình uể oải đó, làm cho
mình lười biếng, chớ không có gì đâu con! Cho nên khi mà nó như vậy đó, bắt đi
kinh hành liền, chớ đừng có để mà nó lười biếng, nó ngồi đó, không được đâu!
Sư Gia Hạnh: Nó không có ngồi.
Trưởng lão: Rồi nó qua.
Sư Gia Hạnh: Dạ! Nó qua liền, đúng rồi! Nó tỉnh
lại như bình thường.
Trưởng
lão: Nó không
có uể oải
Sư Gia Hạnh: Nhưng mà, ý nói là có một chút
vậy, nó làm cho uể oải tay chân của mình.
Trưởng
lão: Mình phải
phá liền đó con. Đứng dậy phá, đứng dậy đi kinh hành phá. Ôm chặt pháp Thân
Hành Niệm tác ý từng hành động.
Sư Gia Hạnh: Dạ! Coi như là mấy cái lúc đó
là phải dùng Thân Hành Niệm nhiều.
Trưởng
lão: Qua Thân
Hành Niệm dập liền tức khắc. Chừng nào mà nó không còn có cái đó nữa là mới được.
Sư Gia Hạnh: Còn mấy thời kia là thì bây giờ
coi như vấn đề ngủ nghỉ đó, nó tự nhiên không Thầy? Coi như là những cái giờ ngủ
nhiều khi nó tỉnh đó.
(24:23) Trưởng
lão: Cái đó là cái tốt rồi, nó tỉnh….
Sư Gia Hạnh: Nhưng mà lúc, có một chút cái
đó là thành ra là……
Trưởng
lão: Phải phá!
Cái đó phải phá, nó còn một chút đó là cái gốc, phá cho mất cái gốc của nó mới
được. Chớ mà để dưỡng nó thì bắt đầu từ đó nó tăng dần lên, nó kéo dài cái thời
gian nó ra.
Sư Gia Hạnh: Nó không tăng được! Con để ý nó
không có tăng được, nhưng mà cái gốc còn.
Trưởng
lão: Nó chưa
đó, tại vì con ôm cái thời khóa con tu. Chứ nếu mà con không tu đó, con lơi lỏng
một chút xíu thì nó sẽ tăng lên.
Thí dụ như
bây giờ nó còn cái gốc đó đó, con đi đâu, thời gian con muốn đi đâu, từ đây di
chuyển con cũng không có cái thời khóa tu đó. Thì bắt đầu nó tăng cái đó lên
đó. còn con có thời khóa tu nó giữ đó, hoặc là nó giảm lần xuống bớt. Tại vì
con tăng dần lên bắt đầu nó bị nó giảm xuống. Mà nếu mà con giảm sự tu của con
thì nó tăng lên. Nó nằm đó, chứ nó tăng giảm, tăng giảm cho con đó.
(25:19) Sư
Gia Hạnh: Nó tỉnh, những cái giờ ngủ, để ý gần đây thì nó tỉnh, nó tỉnh
những cái giờ ngủ đó, có thể là mình quán, mình nằm xuống được, mình quán thêm
được.
Trưởng
lão: Tức là
mình để nó tỉnh ở trên chỗ bất động, nó quán thân.
Sư Gia Hạnh: Dạ! Nó quán thân. Như vậy thí dụ
như con đăng ký với Thầy là một thời bốn tiếng như vậy, tới giờ cứ bật đèn lên
tu phải không Thầy, để không thôi muỗi Thầy. Chứ mà không có đèn muỗi dữ lắm.
Trưởng
lão: Nói chúng
là cái giờ đó thì bật đèn tu.
Sư Gia Hạnh: Dạ! Tới giờ thì con bật lên.
Nhưng mà con sợ động, thì con khép cửa lại, con không để ánh sáng nó ra ngoài
thôi.
Như vậy thì
bây giờ cái pháp mà Thầy vừa nói đó thì bây giờ mình cứ để nó tự nhiên, hay là mình
tác ý rồi là trên thân quán thân rồi là mình cứ để tự nhiên.
Trưởng
lão: Cứ để tự
nhiên.
Sư Gia Hạnh: Mà niệm mày đến, tao cho mày niệm,
là đuổi. Cứ có niệm đuổi là tốt phải không Thầy?
Trưởng
lão: Cứ hễ có
niệm mà đuổi là tốt. Chớ mình đừng có tác ý, mà nó không niệm cũng tác ý thành
ra nó trật, thành ra nó mình bị ức chế. Ức chế không tốt!
Sư Gia Hạnh: Thành ra sợ, mà tác ý nhiều.
Trưởng
lão: Thì không
được!
Sư Gia Hạnh: Thành ra nó êm trong cái ức chế.
Nó êm, nó êm lắm, nhưng mà vì nó êm trong cái ức chế.
Trưởng
lão: Ức chế, nó
không tốt! Phải biết cách, chứ không biết cách, cái này nó nguy hiểm lắm.
(26:42) Sư
Gia Hạnh: Dạ đó! Bởi vì con mới nói phải làm sao gần Thầy để Thầy chỉ
dạy chứ không cái nó lệch một cái, nó mất công lắm, sửa lại nó khó
Trưởng
lão: Đúng rồi!
Nó kéo thời gian mình nó dài ra, mà nó lọt trong cái không niệm rồi cũng khó lắm
chớ không là dễ. Sửa lại, hễ mình tu cái nó vô, tu cái vô cái đó, nó bị cái mức
đó rồi thành ra nó lạc đường dữ lắm.
Thay vì bây
giờ vừa biết nó rồi thì mình để xả tự nhiên, sống với hồn nhiên bình thường, tự
nhiên vô sự của mình thôi.
Sư Gia Hạnh: Theo con thấy, thí dụ trong những
cái thời cúng đó, nói bốn tiếng chứ thấy nó cũng thảnh thơi, nó cũng nhàn nhã
riết nó cũng quen, không có giờ khuya, giờ sáng, giờ chiều gì. Cúng hoài mà, tu
tập hoài, thành ra thấy nó cũng khỏe.
Trưởng
lão: Đâu có gì
đâu, coi như nhiều khi nó không còn cái lưu ý về buổi sáng, buổi chiều, buổi tối,
buổi khuya.
Sư Gia Hạnh: Dạ! Không còn thời gian nữa,
con cũng nghĩ thời gian nó vậy đó. Bởi vì tu hoài mà, thời gian nghỉ cũng tu,
mà không nghỉ cũng tu. Thời gian vậy đó.
Trưởng
lão: Vậy đó!
Thành ra nó không còn quan tâm gì sáng, trưa, chiều, tối nữa. Tối nó cũng vậy,
mà sáng nó cũng vậy, trưa nó cũng vậy. Không có gì, thành ra tu rồi thấy thời
gian không còn.
Sư Gia Hạnh: Không có còn thời gian, đâu có
thời gian nào nghỉ. Nhưng mà muốn ngủ đó, thì chẳng hạn như thí dụ như Thầy thấy
đó, như tu mệt chứ, như trưa nhiều khi muốn nằm ngủ, mà nó không ngủ thì thôi,
mày không nằm ngủ thì thôi, tao thức tao chơi.
Trưởng
lão: Tỉnh thì tốt,
chớ sao!
Sư Gia Hạnh: Mình thấy ủa mình thức gần hai
chục tiếng rồi, mà như vậy mà nó còn không ngủ. Mày không ngủ thì thôi, tao khỏe.
Trưởng
lão: Chứ đừng
có lo ngủ. Phật đâu có ngủ đâu. Không lẽ ông Phật ngủ còn quên sao? Tức là ngủ
là còn si, mà si đã ly rồi làm sao còn ngủ. Lìa ra rồi còn làm sao? Bởi vì ly dục
mà!
Sư Gia Hạnh: Nó cũng khỏe Thầy thấy…
Trưởng
lão: Nó cũng khỏe
chứ. Nếu mà cái người ngoài đời mà mất ngủ thì bệnh đó con. Còn cái người tu mất
ngủ lại là khỏe chứ.
(28:37) Sư
Gia Hạnh: Bởi vậy hồi đó mình học người ta dạy, nghĩa là cái người ngủ
không được thì mất ăn, mất ngủ thì mất tiền thêm lo vậy đó Thầy. Nhiều khi người
đời ngủ không được là bệnh.
Trưởng
lão: Người ta
nói: “Ăn được, ngủ được là tiên, ăn ngủ không được là tiền mất đi” đó.
Ngoài đời nó khác, còn ở đạo người ta đâu cần ngủ đâu mà nó có tiền đâu mà mất.
Mấy người đem đời mà so sánh với đạo sao nổi. Đời không hiểu nổi cái đạo đâu.
Sư Gia Hạnh: Cho nên mình đi sâu vô, mình thấy
nó vi diệu.
Trưởng
lão: Cơ thể này
thay vì ngủ nó mới phục hồi cái năng lượng, thế mà người ta không có ngủ mà,
cái năng lượng người ta nghe nó còn khỏe hơn. Đó thì con thấy nó đặc biệt ở chỗ
này. Cho nên, mấy con yên tâm về cứ nỗ lực tu. Thầy lo công việc xong rồi, Thầy
sắp xếp lớp mấy con, rồi có mặt Thầy đây hướng dẫn.
Thành ra đi
cho nhanh, đặng có người thừa kế Thầy chứ. Chứ không khéo là trật! Cứ kéo dài
ra. Hầu hết là, thật sự ra một tháng hoặc là nửa tháng mà Thầy không kiểm tra,
Thầy kiểm tra lại tu sai hết.
Sư Gia Hạnh: Dạ! Chính có Thầy còn vậy,
không Thầy thì trật rồi sao?
Trưởng
Lão: Rồi chung
chung trong lớp này thì thích ngủ, rồi nhà cửa thì che màn, giăng bít bùng để
mà ngồi đó, sợ người ngoài đi thấy mình ngủ. Đó! Thành ra cái tội dối trá nữa,
phạm nhiều cách lắm con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét