114- SƯ GIA HẠNH TRÌNH PHÁP
(30:25) Sư
Gia Hạnh: Cái giờ tu tập chung thì con mở cửa ra Thầy, còn cái giờ mà
thí dụ con tu sớm hơn người ta cả một tiếng thì cho con khép cửa lại, chặn để
cho nó đừng có ánh sáng ra nhiều quá, làm động.
Trưởng
lão: Được rồi,
thí dụ như bây giờ con đi kinh hành đi nữa thì con bật đèn ở trong nhà con, con
đi ở ngoài vẫn bình thường, đâu có gì đâu. Mình vẫn thấy ánh sáng nó xuyên qua
cửa, nó thấy, nó hơi rọi ra ngoài. Nhưng mà xung quanh thất mình nó có ánh sáng
mờ mờ, mình thấy đường mình đi được.
Sư Gia Hạnh: Đi được hết Thấy, nhưng mà con
sợ thí dụ như người ta mở cửa hết còn mình đóng cửa Thầy.
Trưởng
lão: Coi như là
trong khi mọi người đều thức mở cửa hết, mình cũng mở cửa. Còn khi mà người ta
ngủ rồi mình mở cửa sợ ánh sáng nó chói qua nhà người ta, người ta ngủ không được,
thì do đó là mình đóng cửa lại, thì mình đi kinh hành bên ngoài dễ dàng hơn
không còn khó nữa. Có vậy thôi. Bởi vì mình phải tu hơn họ mà. Tại vì trong khi
mình đang ở trong chung nhau, cùng nhau trong một cái khu, chứ lẽ ra những cái
người này thì họ phải ở khu khác rồi.
Thí dụ như
khu này là khu tu suốt ngày đêm thì nó phải ở trong khu suốt ngày đêm. Mà cái
khu này tu còn mỗi thời ba tiếng đồng hồ thì hoàn toàn phải nằm trong ba tiếng
đồng hồ, khu kia bốn tiếng nó phải khác nhau. Chứ đồng thời một khu nó có nhiều
cấp độ tu vậy nó làm động người ta. Thành ra mà nó làm, thí dụ như thay vì con
phải mở cửa, thì con phải đóng cửa lại. Thành ra đó là bị động mình đó, động
mình và động người đó con. Nó không có được tự nhiên, còn tu đây mà để cho cái
tâm mình rất tự nhiên. Hễ thức dậy tu mở cửa ra hoàn toàn, đi kinh hành này
kia, ngồi tu đồ hoàn toàn không sợ ai nhìn ngó hết. Mình tu mà.
(32:16) Sư
Gia Hạnh: Lúc đó đâu có gì đâu sợ … Thầy.
Trưởng
lão: Thôi, bây
giờ con về đi, con về lo nỗ lực tu!
Sư Gia Hạnh: Dạ! Con cũng tạ ơn Thầy thưa Thầy!
Thầy ráng ra
chỉ dạy dùm các con chứ chúng con còn yếu kém qua Thầy!
Trưởng
lão: Thì làm
sao mà mấy con đừng phóng dật thì Niết Bàn. Chứ không khéo cứ phóng dật, gặp Thầy
cũng là phóng dật đó con, bởi vì cái tâm niệm của mình khởi ra mà, cái đó là bị
phóng rồi.
Sư Gia Hạnh: Dạ! Coi như là bây giờ đừng có
nghĩ gì nữa hết.
Trưởng
lão: Đừng nghĩ
gì hết!
Sư Gia Hạnh: Và con cũng trình với Thầy đó
Thầy, vừa rồi đó cái tượng Phật này nè Thầy, vừa rồi con cũng có thỉnh về con
treo lên, mỗi thời cúng con cũng nghía hình của Thầy, mỗi thời cúng con cũng lễ,
với lại như vậy Thầy cũng hoan hỷ cho con.
Trưởng
lão: Cái đó là
cái lòng của mình mà, lòng biết ơn của mình để tỏ lòng biết ơn mình đảnh lễ,
mình xá lạy tượng phật với cái công ơn của Thầy hướng dẫn đó. Điều đó là điều tốt
đó con.
Sư Gia Hạnh: Dạ! Tại vì cái tượng Phật này
nó nằm ở bên cái chỗ con ở bên đây. Thầy nói qua bển thì con..
Trưởng
lão: Không có?
Sư Gia Hạnh: Qua bển, con thỉnh qua bển
luôn.
Trưởng
lão: Rồi được!
đâu có gì đâu.
Sư Gia Hạnh: Thì con dán kia, Thầy có thích
không?
Trưởng
lão: Không sao
hết!
Sư Gia Hạnh: Thôi, con cũng tạ ơn Thầy, con
sẽ cố gắng tu!
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét