116- TU TẬP PHẢI CÓ CĂN BẢN
(00:00) Trưởng
lão: Pháp của Phật nó không có khó mấy con, dễ, thực tế. Đức Phật
nói: "Pháp ta không có thời gian, đến để mà thấy". Pháp của
Phật đâu có thời gian mà phải tu một năm, hai năm hay ba năm mới thấy giải
thoát đâu? Vô tu là thấy giải thoát liền à. Tại sao mà dễ vậy? Người ta chửi
mình đừng giận. Ai biểu mình giận làm chi? Mình giận đó là mình sống ở trong
pháp thế gian. Còn mình không giận, không phiền não, không tham muốn đó là pháp
của Phật. Nó đơn giản cho nên đức Phật nói: "Pháp của ta không có
thời gian đến để mà thấy". Vậy chúng ta ngồi đây chúng ta thấy rõ ràng
tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Không có cái gì mà động nó được. Mà
nhìn cái cây kia, thấy có con sâu đi ra bắt đó là sai. Trật. Thấy cái chỗ đó có
rác ra quét, trật. Giờ này đâu phải là giờ đi quét mà đi quét. Tức là phóng dật.
Cho nên đức
Phật nói: "Ta thành chánh giác là nhờ tâm không phóng dật".
Còn mấy con cứ phóng dật hoài. Thấy Thầy đi ngang qua cái, lấy con mắt nhìn ngó
coi Thầy đi đâu. Sợ Thầy đi xét coi mình ngủ gục. Cho nên nó đơn giản lắm mấy
con. Vì vậy mà cái pháp Như Lý Tác Ý rất là tuyệt vời. Khi tâm mình có bất động
thanh thản, ngồi đó mà tác ý làm gì, mắc cười. Ngồi chơi không sướng sao mà tác
ý hoài. Tác ý vạch ra một nghìn câu tác ý. Hoặc là tác ý ức chế ý thức làm cho
nó không niệm.
Đức Phật
nói "Ngăn ác diệt ác, sanh thiện tăng trưởng thiện". Cái
niệm thiện ai mà giết nó làm gì? Con người giết hết cả niệm thì nó là cái cây
chứ còn con người gì? Các con hiểu sai cho nên vì vậy mà các con tu lâu. Tu thì
cứ ngồi gục tới gục lui mà cứ ráng ngồi gục. Có phải không? Cái bệnh gì lạ kỳ vậy?
Đi thì mình thấy ban đêm cái sức của mình còn buồn ngủ, còn hôn trầm thì ráng
mà đi kinh hành. Đi nhẹ nhàng. Ai biểu ôm pháp Thân Hành Niệm đưa tay đưa chân
chi cho nó cực. Đi như người vô sự không phải khỏe sao? Rồi hơi mỏi chân thì
mình vào mình ngồi nghỉ chút.
Nghỉ chút
thôi chứ ngồi mà nghỉ lâu coi chừng đó. Nó dụ đó. Phải không? Mình ưa dục lạc lắm,
mình thích dục lạc lắm. Ngồi mà thấy an an là thích. Mà nó dẫn mình đi vô dục.
Đức Phật dạy ly dục ly ác pháp. Ác pháp là những cái pháp nó làm cho cái tâm
chúng ta bị chướng ngại. Dục là tất cả những ham muốn. Ngồi an an là dục chứ
gì? Chúng ta đâu cần những thứ đó. Cho nên tu đúng thì mấy con sẽ được giải
thoát mà mấy con tu không đúng thì không được giải thoát.
(03:08) Hôm
nay Thầy đến đây, Thầy gởi cho các con một cái bài trắc nghiệm để được xếp vào
cái khu chuyên tu. Người nào trả lời trong bốn câu hỏi này đúng thì được xếp
vào. Mà trật thì ở lại mà tu, ở lại trong cái khu vực của mình. Chứ không được…
Câu thì dễ chứ không có khó gì hết. Bây giờ Thầy sẽ phát ra câu một. Mấy con thấy
hiểu như thế nào mấy con sẽ ghi vào rồi nộp cho Thầy. Cũng như mình làm bài vậy
mà. Nhưng chính đó mình ghi đúng cái câu một. Nó đúng tức là mình biết pháp thứ
nhất mình phải tu cái gì. Khi mà tu cái pháp thứ nhất nó nhuần nhuyễn, nó làm
cho tâm chúng ta được giải thoát rồi thì chúng ta mới tu pháp thứ hai.
Mấy con viết
thơ, trời đất ơi, lộn xộn đầu đuôi, Thầy chẳng biết. Pháp nào cũng tu hết, có
phải không mấy con? Pháp nào cũng tu, tu lung tung. Tu như vậy có nghĩa là thọ
Bát Quan Trai. Cái người mới tu tập người ta dạy cho thọ Bát Quan Trai để làm
quen với các pháp. Chứ bây giờ ngồi đây mà còn hít thở, hít vô tôi biết tôi hít
vô thở ra tôi biết tôi thở ra. Nó xưa quá mấy con. Thầy thấy mấy con già hết rồi,
tóc bạc hết rồi mà cứ còn hít vô thở ra hoài, kiểu này chắc chết dính hơi thở.
Cho nên bây
giờ, mấy con phát giùm Thầy. Con vô phát giùm Thầy con, chia ra phát người tập,
người tập. Có bốn câu, đâu có nhiều đâu. Mấy con cứ ghi, để trên chân ghi cũng
được mấy con, không có gì đâu. Thầy không có chê chữ tốt chữ xấu. Miễn ráng Thầy
đọc được thôi. Đây là trắc nghiệm mấy con đó. Tu lâu rồi đó. Từ người cư sĩ cho
đến tu sĩ, người nào cũng giỏi lắm. Cho nên qua cái bài này biết ai giỏi ai dở.
Cái bài này
là cái bài trắc nghiệm cho nên nó không có trả lại mấy con. Mà chỉ đậu thì sắp
lớp cho mấy con lên thôi. Cũng như mấy con thi tốt nghiệp, mấy con đậu thì mấy
con thấy cái bảng đề tên. Người nào đậu thì có tên người nào rớt thì khỏi. Hễ
có tên thì mấy con khăn gói xách ba lô lên đường. Có vậy thôi. Mấy con nhớ cái
chỗ Thầy ở, xách vô đó đó. Rồi Thầy đưa đi, đưa đi ra chiến trường.
Thật sự cuộc
đời của các con, các con bỏ hết. Các bác, các cô tóc bạc hết. Mà vì sanh ra làm
người khổ lắm, cho nên chúng ta bỏ chúng ta đi tu. Rồi không khéo tu để giải khổ
rồi lại cộng thêm khổ nữa. Thì như vậy là mình đã tự làm cho khổ mình. Hồi
ngoài đời tui khổ quá bây giờ thêm cái Phật pháp nữa còn khổ hơn. Bỏ thì bỏ
không được. Mà lấy vô thì tu không nổi. Cho nên đời bỏ ra thì bỏ không được. Mà
đạo thì muốn ôm vô. Cái điều đó là cái điều chết mấy con. Bởi vậy mình bỏ hết
cuộc đời, chỉ còn có một hướng đi mà thôi, đó là đạo. Mà đạo thì không có nhiều.
Đời thì nhiều lắm.
(6:56) Tại
sao đời ham muốn cái này ham muốn cái kia. Đạo thì nó không có ham muốn gì hết.
Có cái tâm bất động không thôi. Có phải không? Mấy con thấy trong đó đâu có hai
cái tâm bất động đâu. Có một cái. Còn cái tâm ham muốn thì nó nhiều lắm. Lát nó
ham muốn cái y này. Cái màu xấu, màu này nó không hợp. Đi kiếm màu cho hợp với
quý sư. May là đi tu rồi đó, mà nó còn vậy đó. Dễ gì đâu. Nó đi tu chứ nó cũng
còn ngó lên chứ nó không phải ngó xuống. Cái y này rách quá. Coi bữa nào coi cô
Liên Phước, hay ai lên xin cái y mới.
Cái đó mấy
con đừng có nghĩ mấy điều đó. Tất cả những cái đó đều là các pháp vô thường. Còn
thì mình vấn kín thân của mình, rách nát bỏ. Thầy biết những bộ y áo của Thầy
khi ở Hòn Sơn về, Thầy nói rách nát mấy con. Chín năm trời có hai bộ đồ, đâu có
còn cái thứ gì. Vậy mà Thầy không bỏ. Thầy về ở trong thất, mẹ Thầy lấy từng
cái tấm vải vàng vá lại cái chỗ rách. Cho nên cái áo của Thầy mặc mùa đông này
cũng như áo lạnh. Cho nên tiết kiệm như vậy tu hành nó mới đạt được.
(8:32) Nhưng
chỗ Thầy ở sạch sẽ, vệ sinh. Không có lon hay hoặc là đồ uống này kia. Thầy vào
cái thất của quý thầy bây giờ. Trời ơi, cái đống rác. Ăn uống lon này kia nọ, hộp
này kia cũng quăng. Không ra làm sao, mấy con thiếu đức Vệ Sinh còn dơ dáy. Người
ta gom lại, người ta đốt từng cái bọc nilon cho nó sạch sẽ, để vậy rất
dơ. Cái người cư sĩ của chúng ta, đầu tiên là phải tập vệ sinh. Vệ sinh
đời sống, vệ sinh cơ thể, vệ sinh tâm hồn. Hầu như tâm hồn của mấy
con, tâm của mấy con chưa có vệ sinh. Thiệt mà. Còn dơ bẩn, đống rác ở trong mấy
con.
Cho nên muốn
mà vệ sinh cái tâm của chúng ta phải vệ sinh nơi ở của chúng ta, vệ sinh thân
thể của chúng ta. Vệ sinh y áo của chúng ta. Đó là cái vật sát bên, sắc tướng của
nó. Còn cái tâm của chúng ta nó vô hình, vậy mà phải vệ sinh nó dữ lắm mấy con.
Hằng ngày Thầy cho mấy con cái xô nước, lúc nào cũng có nước mà rửa để tâm hồn
mình sạch sẽ. Thế mà mấy con lười biếng cách gì không chịu rửa để nó ô nhiễm.
Thấy mấy con
mà viết nhiều Thầy sợ. Mấy con viết chừng năm, ba chữ một câu là được rồi.
Trúng thì ba, bốn chữ nó cũng trúng. Sai thì viết bao nhiêu cũng sai.
Ví dụ như là
pháp Tứ Niệm Xứ thì để Tứ Niệm Xứ thôi đủ rồi. Viết chi nhiều lung tung. Phải
không? Còn nhân quả thì nhân quả thôi, còn Thập Thiện, rồi Tứ Vô Lượng Tâm rồi
từ bi hỷ xả gì trời đất ơi. Đọc cực chết. Có nhiêu vác hết vô viết.
Xong hết
chưa mấy con? Hết rồi phải không? Vậy ở trong này người nào mà tu cao nhất đâu,
mấy con đưa tay Thầy xem. Không, hỏi thiệt mấy con. Còn người nào mà tu thấp nhất,
đưa tay lên Thầy xem. Đông quá. Như vậy có lẽ là đi ngược rồi đó.
(11:21) Nói
thì sự thật ra mấy con lưu ý kỹ mấy con. Cho nên khi mà tu tập mặc dù là Thầy
nói thì rất đơn giản. Nhưng không phải. Cái pháp thì nghe dễ hiểu chứ không
khó. Nhưng mà tu tập phải đi từ thấp đến cao thì nó mới vô được. Thí dụ như Thầy
nói: “tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Đó là cái chân lý của
đạo Phật. Cái tâm mà mấy con giữ được cái chỗ bất động đó dù cái thân đau nhức,
dù cái thân này có cách gì mấy con đừng sợ, tâm con không chuyển đổi, đừng lo,
chỉ giữ tâm bất động thì mấy con sẽ không tái sanh luân hồi. Và tất cả nhân quả,
nhân quả đến trên thân mấy con thì nó sẽ chuyển sạch. Nhưng mấy con dao động
chút xíu thôi thì tất cả nhân quả nó dập mấy con.
Cho nên cái
chân lý của đạo Phật là chân lý thật sự. Thầy nói bây giờ trong cái đầu của Thầy
bây giờ nhức đầu. “Tâm bất động, thanh thản, an lạc. Nhức đầu kệ”.
Thì mình chẳng sợ, chẳng lo gì hết. Đau thì nó đau mặc nó. Nhưng mà nó đau đến
tận cùng, tận cùng của sự đau thì nó hết mấy con. Cho nó đau, thì mình cứ ở bất
động thôi. Cứ thấy bất động thì cái đau nó sẽ giảm xuống. Đó là cách chiến thắng,
mình dùng ý chí dũng cảm, ý chí gan dạ thì mình sẽ thắng được bệnh tật ở trên
thân của mình. Thắng được mọi điều kiện. Còn tâm mình thì làm chủ nó. Khi cái
tâm mà nó khởi niệm, thì mình cho nó hoàn toàn khởi niệm, đừng có ức chế nó. Để
cho những cái niệm mà nó khởi ra, sai mình không được. Mấy con bây giờ nó khởi
niệm thì chỉ có niệm dục chứ không có niệm gì khác. Cái niệm nào bây giờ cũng vậy.
Bởi vì mấy con chưa ly dục chưa ly ác pháp. Cho nên cái niêm nào nó cũng là niệm
dục. Cho nên nói thì dễ nhưng mà tác ý coi chừng ức chế tâm.
(13:30) Cho
nên mấy con phải đi theo cái bài học này. Còn ở trong gia đình thì mình phải tu
xả tâm pháp gì? Chứ không phải vô đó mà tác ý tâm bất động được. Ở trong gia
đình mà ở đó tác ý tâm bất động bất động riết nó thành điên mấy con luôn đó. Bởi
vì ức chế ý thức. Mà khi ức chế ý thức, nó chịu đựng, kêu là nó chịu đựng những
cái chuyện ở trong gia đình, làm bực dọc hết sức, hết sức bực dọc. Cứ tâm bất động
thanh thản an lạc vô sự. Mình cứ ức chế mà chịu đựng. Đến một lúc nào đó, nó chịu
đựng không nổi phát điên. Đó là cái mình tu sai.
Cho nên
trong gia đình thì chúng ta tu tập những cái pháp nó đơn giản, nó dễ dàng, nó
không có ức chế tâm bằng cái tri kiến của chúng ta, bằng cái sự hiểu biết của
chúng ta. Thì muốn bằng cái tri kiến hiểu biết của chúng ta thì mình phải tham
dự vào cái lớp học Chánh Kiến, Chánh Tư Duy. Thì mình mới biết, mình biết để
cho mình, dùng cái hiểu biết đó để cho mình xả cái tâm. Chính vì Thầy mở cái lớp
Chánh Kiến Chánh Tư Duy có thời gian về đó con học. Làm cho mấy con mất lớp học
uổng quá.
Tới đây Thầy
trắc nghiệm xong nè. Thì Thầy chọn một số người. Nếu mấy con đậu, thì Thầy chọn
một số người. Để làm gì mấy con biết không? Để Thầy hướng dẫn cho mấy con trở
thành cái ban giảng huấn. Mới mở lớp mới được. Mình Thầy mà già mà sáng dạy lớp
này chiều dạy lớp khác thôi chắc tiêu phải không? Làm Thầy giáo mà dạy kiểu đó
chắc chết mau. Không có ông Thầy nào dạy có mình Thầy à. Rồi ngày mai cũng dạy,
ngày mốt cũng dạy. Thêm ngày chủ nhật sinh hoạt luôn. Tiêu! Thành ra cái sức khỏe
không có cho phép.
Cho nên Thầy
cố gắng Thầy tránh gặp mấy con nhưng Thầy biết rằng gặp Thầy thì có một sự sách
tấn rất lớn cho sự tu tập của mấy con. Nhưng mà vắng Thầy thì các con tự kiến
giải ra tu. Chừng mà Thầy xem lại, trời ơi, người nào cũng gục tới gục lui hết.
Cho nên rất khổ. Vì vậy mà làm sao chọn được những người nào mà biết được từ
pháp thấp đến pháp cao để đứng lớp dạy. Chứ mấy con mà lộn xộn như thế này thì
đứng lớp dạy ai được. Không biết cái pháp nào mà dạy đại, thì chắc chết người
ta luôn.
(16:07) Cho
nên thí dụ như cái bài thi vậy nè. Coi vậy chứ nó có thứ tự ở trong đó. Toàn là
pháp xả tâm. Nhưng mà từ cái lớp ở trong gia đình cho đến lớp mà tu ở trong Tu
viện. Mà phải thông suốt chứ không thông suốt thì không được.
Cho nên khi
mà đậu thì dù được ba người năm người. Nam cũng vậy nữ cũng vậy. Thầy sẽ rút mấy
con vào để tiếp tục. Vì mấy con đã làm bài đúng tức là hiểu được pháp. Thì bắt
đầu Thầy kiểm tra coi các con tu cái pháp thứ nhất các con xả tâm đến mức độ
nào? Coi cái tri kiến của mấy con. Thầy sẽ đến Thầy trắc nghiệm những cái tri
kiến của mấy con xả tâm bằng pháp thứ nhất như thế nào? Sau khi trắc nghiệm những
cái pháp xả tâm của mấy con lớp một xong. Thầy sẽ đưa qua học lớp hai liền.
Học lớp hai
thì Thầy sẽ đưa mấy con vào cái lớp học, Thầy trực tiếp Thầy hướng dẫn mấy con
tu tập. Để đào tạo cho mấy con thành cái người mà đứng lớp dạy. Bởi vì sau này
mình sẽ có trường lớp dạy. Chứ đâu phải mình để như vậy đâu mấy con. Cho nên,
thí dụ như mấy con cư sĩ mấy con được sắp xếp vô cái lớp cư sĩ. Từ đó người ta
chọn coi cái trình độ mấy con ở trong gia đình mấy con tu như thế nào? Rồi người
ta đưa ra làm hai lớp. Thì từ hai lớp mấy con cao hơn nữa, người ta đưa ra ba lớp.
Mà nếu mà trình độ mấy con lộn xộn thì người ta đưa nhập lại người ta hướng dẫn
cho mấy con trở vào cái lớp học có căn bản.
Chứ không để
tu lộn xộn như ở trong gia đình của mấy con được. Bởi vì mấy con tu không có Thầy
rồi mấy con muốn tu như thế nào mấy con tu. Thành ra thấy nó an ổn thấy nó
không vọng tưởng, thấy nó được được chút, thấy nó đuổi bệnh được chút mừng. Trời
ơi. Có kết quả! Nhưng sự thật coi chừng mấy con bị tưởng, chưa hẳn là nội lực của
mấy con có. Bởi vì có ai hướng dẫn cho mấy con đúng đâu. Cho nên ở đây phải được
sự chăm nom của một vị Thầy đã tu xong. Người ta biết được từng cái sự tu tập của
mấy con, từng cái trạng thái tưởng của mấy con.
(18:25) Hiện
bây giờ trong thân của mấy con đã có tưởng hoạt động. Khi mấy con ngồi yên chút
xíu thôi, không có niệm tức là không có ý thức hoạt động thì tưởng mấy con sẽ
hoạt động đó. Nhìn cái mặt của mấy con Thầy thấy tưởng nó hiện ra nhiều quá à.
Vô phòng này thấy tưởng, từ trường tưởng phóng ra nó đầy hết. Như là khói nó
um. Nhưng mà mấy con đâu có thấy mấy con. Mấy con đâu có thấy, mấy con thấy trống
không. Không có một cái khói nào hết. Nhưng mà cái từ trường mấy con. Sự thật
ra mấy con phóng từ trường tưởng của mấy con. Bởi vì hễ cái tưởng của mấy con
hoạt động là nó sẽ phóng ra, không làm sao dừng hết.
Cho nên các
con thấy các nhà ngoại cảm họ do cái tưởng của họ mà họ giao cảm được với hài cốt
của các liệt sĩ. Những chuyện như là linh hồn nhập xác. Đó, thì mấy con thấy rõ
ràng là cái tưởng chứ có linh hồn ai mà nhập đâu. Tại sao mà cái nhà ngoại cảm
đó mà họ thấy được hài cốt dưới lòng đất đào lên thấy có tại chổ đó. Mà mình
bình thường sao mình làm không được mà người ta làm được? Cái đó là cái tưởng của
họ làm ra.
Còn bây giờ
mấy con tập lần tưởng, sau này đi làm nhà ngoại cảm… Khì nó hoạt động được rồi
thì chắc chắn Nhà nước mời mấy con. Không, Thầy nói thật mấy con. Làm cái nghề
đi bốc hài cốt xem bộ nó cực. Đâu có sung sướng gì đâu. Mình ráng mình tu để được
giải thoát. Làm chủ bốn sự đau khổ sanh già bệnh chết trong thân của chúng ta
là hạnh phúc rồi mấy con. Chúng ta sống như một con người bình thường, nhưng
không ai làm động tâm tức là làm chủ đời sống của chúng ta, làm chủ sanh, sanh
là đời sống. Chúng ta không còn ham muốn cái này cái nọ cái kia. Đó là chúng ta
làm chủ đời sống của chúng ta - làm chủ sanh.
(20:33) Già
mấy con thấy Thầy lớn tuổi rồi nhưng cơ thể người già mấy con thấy không? Mấy
con cứ hỏi thăm những người già. Lát thì nó đau khúc xương này lát nó nhức chỗ
kia. Nhất là trời lạnh. Nhưng đối với Thầy, Thầy la nó một tiếng sao cái nó đi
mất hết, không có dám nhức xương nhức cốt. Cho nên Thầy vẫn khỏe như thường.
Nhưng cái sức
của Thầy. Trước kia Thầy có thể xách một cái gói đồ khoảng bốn chục ký lô lận.
Nhưng bây giờ Thầy xách chừng khoảng mười kí là thấy nặng. Bốn chục kí đi hết nổi.
Nhưng để đi không không vậy nó đi hoài hết, đi tới đâu cũng đi được hết. Nó bền
bỉ mà nó không có phí sức của mình. Cũng như bây giờ Thầy đi núi như mấy con
trèo lên dốc. Thầy đi như thường. Cái cơ thể của Thầy nó dễ dàng. Tại sao Thầy
không mệt là tại vì Thầy biết cách điều khiển cái hơi thở. Càng lên cao thì cái
áp lực của không khí nó loãng, nó không có bình thường như mình ở dưới cho nên
hơi thở mình lên cao thì nó mệt. Mà càng mệt lại càng thở lại càng mệt nhiều.
Cho nên mình điều hòa cái hơi thở của mình…, thì chúng ta thấy khỏe. Nhưng mấy
con đâu có biết điều hòa.
Bởi vì mấy
con tập không có căn bản. Mấy con thấy đầu tiên mấy con vô Định Niệm Hơi Thở,
thì Đức Phật dạy: “hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở
ra”. Đó là hơi thở bình thường. Rồi hơi thở dài. Tập cho nó dài. Tập cho nó
dài để làm gì? Đuổi cái hôn trầm thùy miên, thở vài ba hơi thở dài là hết buồn
ngủ, có gì phải đi kinh hành chi cho cực. Để ngồi gục tới gục lui làm gì cho mất
công. Các con thấy không? Còn hơi thở ngắn. Các con thấy không?
Đức Phật dạy
chúng ta có cả ba hơi thở. Để làm gì? Để giúp cho cái cơ thể chúng ta nó sống
vì có cái hơi thở. Mà cái hơi thở nó không thở thì cái cơ thể chúng ta nó sẽ chết.
Cho nên chúng ta làm chủ được cái hơi thở là làm chủ được sự sống chết. Các con
thấy chưa? Nhưng bây giờ mấy con mà tập lại hơi thở thì mấy pháp kia ai tập
cho?
Cho nên Thầy
sẽ dạy cho mấy con trước khi mà tập luyện hơi thở không phải vào tập luyện hơi
thở. Đó thì mấy con thấy cái bài mấy con. Vô đầu tiên cái bài ở trong gia đình.
Đâu có nghĩa là bài đó để dạy con tập hơi thở đâu! Người nào mà viết cái câu một
này đó mà nói về: “hít vô tôi biết tôi hít vô thở ra tôi biết tôi thở
ra” thì trật một ngàn dặm rồi. Các con thấy không? Đó là một cái sai.
Phải biết pháp Phật nó có từ thấp đến cao. Mình còn ở trong gia đình mà ngồi
hít thở hít thở. Trời đất ơi cái ông này ông làm gì kỳ? Có phải không mấy con?
Gia đình chuyện này chuyện nọ chuyện kia phải lo làm chứ ngồi đó hít thở rồi ai
mà nấu cơm cho ông ăn? Điên khùng.
Thật sự ra,
phải làm cho đúng. Trong gia đình thì mình phải sống như thế nào để cho đúng
pháp của Phật. Từ đó nó sẽ nhiếp phục được gia đình của mình. Nếu là người chồng
thì nhiếp phục được vợ con. Rồi vợ con chấp nhận cho vào chùa tu. Chứ không phải
muốn đi tu “thôi thôi tao bỏ tao đi tụi bây làm gì làm”. Trời đất
ơi ai sinh con ra đây? Bây giờ bỏ rồi ai nuôi nè? Để cho người ta gánh vác vậy
sao? Mấy người vô đạo đức.
(24:32) Cho
nên muốn đi tu thì phải làm sao cho xong cái bổn phận của mình trong gia đình.
Chừng nào những người thân trong gia đình của mình đồng ý chấp nhận cho mình đi
là mình mới đi. Chứ mình không phải là đi đại. Muốn đi là đi, ham tu quá, cha mẹ
cản cũng không được. Bởi vì thường thường cha mẹ nghĩ vô chùa cứ gõ mõ tụng
kinh có lợi ích gì đâu mà nó ham đi tu. Sợ nó vô trong đó rồi nó đi quét lá đa,
lá cây chứ làm gì. Nhưng mà không ngờ là cái chùa của mình cái Tu viện của mình
là cái nơi để tu tập làm chủ sanh già bệnh chết. Ai nghe nói bệnh cũng sợ mà
người ta làm chủ được bệnh mà. Cho nên trong cái sự tu tập mấy con phải đi từng
bước một cho có căn bản.
Hôm nay Thầy
mới trắc nghiệm, chắc chắn là mấy con chưa có nắm vững cái bước thứ nhất. Nếu
mà vững bước thứ nhất thì mấy con đã làm bài trúng. Câu một rồi tới câu hai.
Các con đều
là bỏ hết gia đình vô đây xin một cái thất. Bước vô trong Tu viện rồi thì người
ta cho mình ở chứ người ta chưa dạy cái gì hết thì mình phải tu tập cái pháp
gì? Rồi sau khi người ta cho mình cái thất để nhập thất thì mình phải tu tập
cái pháp gì? Nó đi từng bước mấy con. Còn bây giờ mấy con có người nhập thất.
Trời ơi. Thầy đi kiểm tra Thầy phát rầu. Rầu cho đám đệ tử của mình. Nó tu theo
kiểu này nó thành ông Phật gục hết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét