117- NGỒI TU BỊ MUỖI CẮN
(26:24) Cho
nên phải làm sao cho đúng! Thà không ngồi mà ngồi thì phải lưng thẳng đừng có
khòm. Mấy con tu mà ngồi mà ở ngoài không có mùng mà muỗi rồi này kia. Thì như
vậy mấy con thấy cái từ trường thiện của mấy con chưa có. Thì mình hãy thương
yêu, bố thí cho chúng chút ít đi. Muỗi mà cắn hết máu của mấy con sao? Con có
chút. Bữa nay bố thí ngày mai bố thí, bố thí, bố thí. Chừng một tuần lễ sau mấy
con có ốm đi nữa cũng chừng cỡ lít máu thôi chứ không có nhiều đâu. Nhưng mà từng
đó nó không tới ăn nữa. Nó nói cái người đó tốt quá thôi đừng xin. Các con hiểu
chưa?
Bởi vì mình
thiện mình luôn luôn thương xót chúng sanh. Nhưng mà không ngờ khi chúng rút hết
máu thì mình thành Phật. Thành Phật có phải sướng không? Để mang cái thân này
phải khổ. Các con thấy không? Mà mình lại có cái tâm từ biết thương xót chúng
sanh. Thầy thấy các con vô mùng giăng mùng ngồi, sợ muỗi cắn. Trời đất ơi. Y
như mấy nhà giàu. Đúng là nhà giàu. Sợ chết, sợ muỗi cắn. Đừng có sợ. Thầy ngồi
thì ngồi, không bao giờ mà cái phòng của Thầy mà muỗi mà Thầy sợ. Nhưng mà nó
đâu có lại cắn Thầy.
Tu sinh: Thưa Thầy nó cắn đau quá chịu không
nổi!
Trưởng
lão: Trời đất
ơi! Đau bằng nhức đầu không mấy con.
Tu sinh: Nhiều con quá, vỗ nó động thân.
Trưởng
lão: Ai biểu
con vỗ chi cho động thân. Con cứ mời nó. Ở đây là có đồ ăn nè, đi mà ăn. Ở đây
là nhà đại bố thí. Con cứ nói với nó đi. Ở đây là nhà đại bố thí. “Hôm
nay cô sẽ bố thí cho các cháu các con. Rủ nhau hết vô đây. Đứa đong một ít máu
đi rồi đi về”. Đừng có sợ chết. Các con cứ làm đi. Các con mới vô đầu mấy
con tu. Thật sự ra mấy con ngăn ác, diệt ác, sanh thiện, tăng trưởng thiện. Tứ
Chánh Cần chứ gì? Phải không? Sanh thiện tăng trưởng thiện mà không sanh thiện
tăng trưởng thiện. Tứ Vô Lượng Tâm thì từ bi hỷ xả. Mà có một con muỗi lại cắn
mình ve ve thì đi đập. Trời đất ơi, kêu nó vô. Một con muỗi chưa đủ. Mấy cháu mấy
con hãy vô đây đi. Ở đây các cô sẵn sàng bố thí cho mấy cháu một bữa ăn ngon.
Tu sinh: Nhưng mà nó có động thân không Thầy?
Trưởng
lão: Không động
gì hết, ngồi bất động. Vậy mới gọi là bất động tâm chứ! Con cứ làm đi rồi con
thấy có chết không? Không có chết đâu mà thành Phật sớm. Bởi vì mình thực hiện
được một cái tâm nào đó đều là nói lên cái sự gan dạ, cái sự bất động cái lòng
thương yêu thật sự của mình, thì nó sẽ giải thoát. Đừng run sợ trước cái gì.
Cái thân này vô thường mai mốt mấy con cũng chết. Chết mà có nghĩa lý gì, đem
chôn dưới đất thành đất thành cát. Còn mình đem cái thân này làm cái vật bố thí
cho muỗi phải lợi ích cho chúng sanh không? Có phải không? Mấy con thấy không?
(30:00) Mà
nó đem kim đến nó chích nó hút chứ có phải mình cắt lấy máu vắt cho nó uống
đâu? Tự nó đã đem vòi đến nó rút. Đừng có gãi gì hết. Đau nhức còn không sợ huống
hồ ngứa mà sợ. Thầy nói thật sự, cái chỗ nào ngứa mấy con gãi là cái chỗ đó ngứa
nhiều. Cứ càng gãi là càng ngứa. Còn mấy con không gãi nó không ngứa. Còn cái
chỗ nào mấy con đi ngoài cỏ bị kiến, bị này kia cắn ngứa. Mấy con đừng có gãi.
Kiến lửa nó cắn ngứa lắm. Nhưng mấy con đốt lửa mấy con hơ đi chút xíu nó hết.
Lửa nó rút chất độc.
Không mấy
con cứ tin, đừng có gãi. Đừng có lấy tay quào quào như khỉ không có được. Nó
càng ngứa. Còn con là người tu tâm bất động. Thì ngứa mặc nó kệ nó không có sợ
gì hết, đừng có rớ tới. Đừng có đụng tới chỗ ngứa thì nó sẽ hết. Mấy con cứ làm
thử nghe lời Thầy đi rồi biết. Đau nhưng mà đừng có sợ đau thì nó cũng hết đau.
Ngứa đừng có sợ ngứa thì nó cũng hết ngứa. Còn cái mình gãi gãi vậy đó là mình
sợ ngứa cho nên gãi cho hết ngứa. Chứ sự thật ra nó ngứa hoài.
Đây là một
pháp thật của Phật. Chỉ cần gan dạ chút xíu. Chỉ cần có một ý chí, một hiểu biết
thì mình chiến thắng lại mình được. Bởi vì mình gãi cho đã ngứa tức là chạy
theo dục. Dục ở đó chứ không có chỗ nào đâu. À bữa nay ăn sao mà cô Trang cô
làm món ăn này ngon dữ. Đó là dục đó mấy con. Tất cả những cái gì đều không qua
được cái đôi mắt của người tu sĩ, không qua trí tuệ của người tu sĩ thì đó là
chúng ta đã được giâi thoát. Chứ không phải là ngồi trong thất mà lim dim như
con cóc thì thành cóc chứ không có thành Phật.
Thầy nói thật
sự mấy con thấy không? Người ta ngồi thiền người ta nhập định này kia. Đạo Phật
không dạy chúng ta điều đó. Mà đạo Phật dạy chúng ta ly dục ly ác pháp. Mà khi
ly dục ly ác pháp rồi thì tâm chúng ta sẽ bất động. Mà tâm chúng ta sẽ bất động
thì nó sẽ có Tứ Thần Túc. Nó sẽ có Định Như Ý Túc. Định như ý mình muốn. Bây giờ
mình muốn nhập định nào là thân tâm mình nhập.
(32:24) Còn
bây giờ mình tập ngồi thiền nhập định làm gì cho nó cực thân. Ngồi lâu thì nó mỏi
lưng, nó tê chân rồi nó đau cái chân của mình. Có lợi ích gì đâu? Ngồi, đi tới
đi lui chơi cho nó khỏe. Tâm thì không ức chế vọng tưởng. Để cho từng tâm niệm
khởi ra coi cái niệm nào đúng cái niệm nào sai mà hàng phục nó. Không làm theo
tức là hàng phục nó thì mấy con thành tựu. Cho nên tu sao mà khỏe quá! Còn Thầy
thấy mấy con tu sao cực khổ quá! Không, mấy con tu cực khổ thiệt. Tu sao coi
không khỏe chút nào. Cứ ngồi ráng ức chế ý thức không vọng tưởng coi cực quá.
Còn Thầy tu
sao dễ quá vậy? Ngồi đây chơi nhìn cái này cái kia nhưng mà tâm muốn gì không
được hết. Có phải không? Còn mấy con ức chế, lát ức chế không được sinh vọng tưởng
cái chạy đi quét hoặc làm cái này kia. Đó là cái đó phóng dật rồi. Cái sức của
mấy con không thể ức chế được cái vọng tưởng trong tâm của mấy con. Mà mình ức
chế được là mình sẽ lọt trong tưởng mất. Rồi nếu mà kéo dài cái trạng thái mà ức
chế đó dài ra, thì cái trạng thái tưởng hoạt động nhiều hơn thì mấy con bị tẩu
hỏa nhập ma. Tức là bị điên khùng. Có một số người điên rồi chứ đâu phải không!
(34:03) Cho
nên mấy con lưu ý trong cái vấn đề đó. Chúng ta đi tu để giải thoát chứ đâu phải
chúng ta đi tu để trở thành người điên. Mà chính chúng ta không hiểu, chúng ta
cứ lo diệt cái ý thức của chúng ta. Cho nên chúng ta, cái ý thức nó không hoạt
động, không khởi niệm nữa thì coi chừng rất là nguy hiểm, rất là nguy hiểm. Cho
nên hầu hết một số người mà dạy chúng ta tu Thiền Định đều là ức chế ý thức.
Cho nên có một số người tu thấy hay, sự thật ra không hay gì hết, không có hay
gì.
Cho nên cái
mà chúng ta tu nó đơn giản nó dễ dàng lắm. Mình đã có cái câu đức Phật dạy tâm
bất động. Thì cái niệm đó, cái ác pháp đó đến, mình thấy tâm mình có động
không? Mình có chạy theo không? Cái niệm đó khởi mình muốn cái này làm cái kia,
cái nọ mình có làm theo không? Mà mình không làm theo thì nó bất động chứ sao?
Còn mình làm theo thì nó bị động, nó bị dục sai khiến. Cho nên mình không làm
theo tức là ly dục. Mình không làm theo tức là ly ác pháp.
Người ta nói
xấu mình một điều gì. Ờ, người ta nói Thầy gì đó tu gì mà ngồi đó như con rùa.
Cái sanh tâm buồn. Cái điều đó mình xét lại coi có phải mình ngồi tu mà giống
rùa không? Nhưng mà có người giống rùa thiệt mấy con. Tại vì Thầy đi Thầy thấy
mà. Các con thấy sao buồn ngủ quá, ngồi. Trời đất ơi ngồi làm sao mà cái đầu
này nó khum sát ở dưới hai cái bàn chân này. Thành ra nó co lại vậy nó giống
con rùa thiệt. Mà con rùa vàng chứ đâu phải con rùa đen đâu. Tại vì mấy các con
mặc y vàng này. Trời đất ơi con rùa vàng. Cho nên vì vậy mấy con cảnh giác mấy
con. Đừng có làm cái kiểu đó. Không phải đâu, không phải định đâu.
Sự thật ra mấy
con ngồi thẳng lưng như thế này thì nghe nó khó chịu. Nhưng mấy con cố gắng một
thời gian sau nó quen rồi thì mấy con ngồi thấy nó thoải mái. Còn mấy con ngồi
thụng vậy thấy nó ham lắm. Đó là cách thức lười biếng đó mấy con. Người mà ngồi
thụng lưng là người lười biếng, nuôi cái lười biếng. Còn mà thấy nó hơi hơi mà
thấy nó lặng lặng nó buồn ngủ thì đứng dậy đi. Hoặc thấy nó mà nó ngủ mà mình
ráng mình ngồi tức là lười biếng. Bởi vì mình biết mình rất rõ, mình là con người
có trí tuệ, con người có đầu óc. Cho nên mỗi mỗi cái niệm nó xảy ra, đều là mấy
con điểm mặt.
“Đây là
lười biếng rồi đây. Mày muốn ngồi để gục phải không? Cho mày ngồi tao đi”. Đây có cái đường đi tới ở ngoài cổng
đi vô đi ra, mát mà. Khỏe quá. Ở hai bên thất ngủ ngáy khò khò, mình đi hoài. Ở
trong bây giờ nó thổi cái ống bể, nó rèn ở trong đó. Mình ở ngoài này đi nghe ở
trong đó nó làm việc. Biết liền đó con. Mấy cái người mà che màn đó, mấy cái
người đó là mấy người ngủ mấy con. Không có tu đâu. Còn mấy người mà để trống
này kia, bật đèn thì đó là mới tu. Cho nên từ cái chỗ tu mà để biến mình trở
thành cái người dối trá, xảo trá.
Cho nên đừng
có che, đừng có cái gì hết. Mình là người tu chứ không phải là tiểu thư. Tiểu
thư đài các, công Chúa rồi sao mà màn che đủ thứ luôm thuộm. Vô mấy cái thất,
Thầy thấy sao mà vải ở đâu mà giăng nhiều quá vậy? Đây là tiểu thư nữa.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét