120- LẬP HẠNH XUẤT GIA
(1:01:40) Được
rồi, Thầy sẽ quy y cho ba mẹ con và đồng thời thì con phải lập cái hạnh cho nó
đúng. Rồi Thầy sẽ cho xuất gia làm tu sĩ. Cuộc đời mà tu rồi, mình không còn mà
những cái oai nghi tế hạnh của người tu giữ cho trọn ba y một bát như nãy giờ
Thầy vừa nói đó, phải lập hạnh cho đúng. Chứ không khéo thì mình cũng mặc y áo
mà mình không lập hạnh đúng thì cũng không giải thoát được, nó cũng uổng. Vì vậy
mình thấy hiện giờ các sư Thầy trong Phật giáo của mình. Hầu hết có hình thức
chứ chưa phải được giải thoát hoàn toàn. Do đó thì phải ráng cố gắng. Quyết tâm
rồi là quyết xuất gia để tu hành là quyết bỏ cuộc đời. Phải làm như Phật, phải
sống như Phật, như Pháp, như Tăng mấy con.
Cho nên đến
theo Thầy rồi, mà Thầy mà cho xuất gia, Thầy làm lễ xuất gia hoặc là Thầy cho một
cái thẻ xuất gia đàng hoàng. Đương nhiên là cuộc đời của mấy con khép vào. Không
còn đi tới đi lui. Quyết tâm tu, cuối cùng để chứng đạo, làm chủ sự sống chết.
Đó là xuất gia. Mấy con còn tuổi trẻ. Mấy con quyết tâm như vậy là Thầy rất mừng.
Phải nỗ lực. chứ không có tu chơi, tu lơ mơ đâu. Tu thật tình mình. À, tu mà thấy
mình cần phải lập cái hạnh giải thoát như Phật thì mới giải thoát được. Chứ
không phải tu để rồi mà chạy tới chạy lui. Nhứt là điện thoại. Thầy dẹp sạch ba
cái này hết. Cái này là phóng dật dữ lắm đó mấy con. Dẹp ba cái điện thoại di động
này hết.
(1:03:26) Hễ
theo Thầy, mà Thầy ban đêm mà Thầy đi ra mà Thầy nghe nói chuyện ở thất một
mình, Thầy biết đó là điện thoại chứ không gì đâu. Cho nên vì vậy mà đi theo Thầy
bỏ hết. Không cần phải nghe ai hết. Từ giã hết trong gia đình. Báo cho biết đây
là lần đi cuối cùng để làm chủ sự sống chết. Khi nào mà làm chủ xong rồi. Con sẽ
về thăm gia đình sẽ đem những kinh nghiệm này dạy lại cho những người thân của
mình. Chứ không phải là bỏ người thân. Ráng cố gắng. Rồi.
Sự thật sinh
tử thì ai cũng phải chết con. Ngoại con mất thì đó là cái sự vô thường thôi. Có
gì đâu! Bây giờ con không về thì ở nhà người ta cũng lo người ta chôn chứ không
lẽ người ta để thúi đó sao? Phải không? Nhưng mà con nghĩ rằng, con sẽ cố gắng
tu tập. Con giữ gìn giới luật, ước nguyện thay vì có người thân bị mất. Cố gắng
giữ gìn năm giới trọn vẹn, không hề vì phạm một giới nào hết. Ước nguyện cái giới
này để giúp cho ngoại con sẽ tái sanh luân hồi nơi có đạo đức như ước nguyện của
con. Và đồng thời con nỗ lực con tu thì cái ước nguyện của con nó sẽ thành hiện
thực. Đó là con đền đáp công ơn của cái người mà sanh ra mẹ con. Con hiểu chưa?
Chứ không phải
con về con đi đám ma đó là đủ đâu. Con về, về đi đám ma đó là quá thường. Ai ở
đời này người ta cũng vậy thôi. Có gì đâu. Cái chuyện đó quá thường. Cái chuyện
mình không về mà tâm niệm của mình hướng đến cái người đã mất, đi vào cái sự giải
thoát. Đó mới là cái tâm nguyện tốt. Về đó khóc bù lu bà la đó làm cái gì? Thấy
người ta khóc rồi mình cũng khóc. Khóc bộ sống lại được sao mà khóc? Chết rồi
thì bỏ. Về rồi kèn trống nhạc, rước Thầy chùa tụng kinh ê a, làm rùm beng. Tốn
tiền vô ích.
Sáng chết
chiều xách đi chôn cho khỏe. Lo mà tu để thì giờ đi mất. Mà làm cực bà con cô
bác xung quanh chòm xóm. Chết để đó có sống được không? Cho nên tất cả những
cái mà Thầy đề nghị. Phật giáo phải thay đổi những cái mới, đê làm cho Phật
giáo đi vào con đường tu tập. Đi vào con đường đền ơn đáp nghĩa bằng một cái cụ
thể thực tế. Chứ không phải bằng cái ủy mị. Đến đó có người chết khóc bù lu bà
la, lạy lễ rồi cúng tế, ăn được cái gì mà cúng tế. Cho nên tất cả những cái này
mà làm theo thói quen cái phong tục. Làm để che miệng thiên hạ.
Cho nên với
cái người tu hành chúng ta phải vững tâm đừng có để dao động theo cái chuyện
thường tình thế gian. Bây giờ mấy con còn hỏi Thầy gì thêm không mấy con? Hết rồi
phải không con? Tối rồi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét