121- KIẾN BÒ TRONG THẤT
(1:06:45) Tu
sinh: Kính thưa Thầy, con hỏi.
Trưởng
lão: Con cứ ngồi
đi, tự nhiên đi con. Thầy là giảng sư con là sinh viên. Cứ ngồi nói có gì mà
lo.
Tu sinh: Cái thất của con đó, thưa Thầy. Muỗi
thì không có mà kiến thì nhiều. Kiến bây giờ làm ổ nhiều lắm mà có hôm con ở đó
thì con ăn cơm. Cái con kiến nó bò lên. Mà con đuổi con quét thì thấy nó cũng tội.
Bây giờ con trèo lên giường con ngồi con thọ thực có sao không?
Trưởng
lão: Không có
sao. Mình nhường chỗ cho kiến ở, thì đâu có gì, tốt chứ có gì đâu! Cũng như
mình nhường nhà cho người ta ở đâu có gì! Con cứ coi con kiến là một con người
đi, không sao đâu. Phải không? Bây giờ nó có duyên. Tại sao thất người ta nó
không đến? Mà thất mình nó đến đông? Như vậy hồi đó mình bạn bè đông lắm đó. Chứ
sao? Bây giờ nó phải tập trung nó đến nó thăm mình chứ sao. Mấy chú kiến này…
biết cô ở đây đến thăm. Cám ơn. Có gì đâu!
Tu sinh: Nhiều khi con đang ngồi ăn trước cửa
nó lại quá trời nhiều. Con phải mang bát đi chỗ khác. Nhiều khi cũng mang ra
cái cửa luôn thưa Thầy. Mang ra cửa ngồi ăn nó kỳ quá, có mình ăn ở cửa nó kỳ.
Trưởng
lão: Thì đâu có
sao. Ở trong nhà là kiến nó giành nó ở thì mình mang ra cửa. Đâu có gì đâu.
Nhưng mình muốn cho nó ăn ở ngoài để nó đừng có vô nó chiếm cái nhà của mình
thì con sớt cho nó chút ít, đem bỏ ngoài cho nó lại nó ăn. Cái chỗ mà nó ăn bắt
đầu nó tập trung lại đó.
Tu sinh: Nó ngủ trong đó luôn, thưa Thầy.
Trưởng
lão: Ờ, bởi vì
con cho nó ăn ở trong đó nó mới ngủ luôn.
Tu sinh: Con có để ở ngoài nữa mà nó ngủ
luôn ở trong nhà luôn cùng con
Trưởng
lão: Như vậy là
nó tình cảm với con quá độ.
Tu sinh: Con nghĩ nó cũng thương dữ lắm.
Trưởng
lão: Đúng vậy.
Chứ sao? Tình chị em rồi đó. Tuy là cái phước nó không đủ, thành kiến còn con
thì có phước đủ. Sinh ra làm người đi tu. Giờ nó không nói ra được nhưng mà con
phải suy luận. Ờ, mình có phước mình làm người đi tu, nó không phước nó làm con
kiến. Trước kia nó cũng là bạn học hoặc là bạn bè gì của mình đây. Chị em
nhau. “Thôi được rồi. Mày ở trong nhà, mình ở ngoài”. Bạn bè nhường
nhau là tốt không có gì đâu con.
Tu sinh: Nó trèo lên trên đầu con luôn thưa
Thầy.
Trưởng
lão: Vậy thì
cõng nó đi luôn.
Tu sinh: Nó trèo lên trên người luôn. Trời
ơi, nói chung là nó trèo lên đầy đầu, cổ.
Trưởng
lão: Ờ, nó trèo
trèo.
Tu sinh: Nó không có sợ con.
Trưởng
lão: Con nói với
nó như thế này nè. Trèo đâu thì trèo chứ đừng có cắn.
Tu sinh: Dạ, nó không có cắn nhưng mà nó
trèo, nó bò lên.
Trưởng
lão: Được rồi,
vậy được rồi. Thương quá thương. Vậy đâu có sao. Chứ phải chi mà nó ghét con,
nó cắn con. Nó làm cho con đau bị ngứa, này kia làm cho con khổ thì con phải chạy
tránh thôi. Đó là cái nhân quả ác. Còn cái này nó thương con, nó đến nó trèo
trên đầu trên cổ con. Nó không có làm gì con đau khổ. Được rồi, tao ăn cơm mày
cứ trèo. Mặc sức. Cho một chục con kiến cũng đâu có bằng người. Có phải không?
Bây giờ con thấy như bây giờ cô Liễu Huệ này trèo trên cổ con, con ngồi có ăn
cơm được không? À, nó vậy đó.
Mà bây giờ
chục con kiến trèo trên cổ con con chịu nổi không?
Tu sinh: Nó nhột lắm thưa Thầy.
Trưởng
lão: Ai biểu nhột.
Mình tác ý, không có nhột nha. Nó thương mình, nó đi ở trên thân mình như vậy,
chứng tỏ nó thương mình nhiều. Cho nên không có nhột. Con nhắc nó như vậy thì
nó đâu có nhột. Mình phải tập những cái tâm nhiếp phục. Nhiếp phục cái nhột tức
là nhiếp phục cái sợ hãi cái lo lắng của mình. Từ con kiến, con chuột, con rắn,
con rít. Tức là những cái mà nó làm cho mình phải sợ phải lo. Thì con kiến nó
cũng vậy. Nhưng mà nhiếp phục cái tâm của mình biến từ một con vật nó trở thành
người bạn của mình. May mắn con có duyên con tạo duyên. Sao thất người ta nó
không đến? Mà thất con lại đến? Tại hồi đó làm bạn làm bè cho nó đông thì bây
giờ nó đến phải chịu thôi chứ sao!
Nào là muỗi
rồi bây giờ tới kiến. Rồi mai mốt đây không biết cái gì nữa đây? Chắc gián.
Tu sinh: Hồi lúc đó bò cạp nó vô nữa thưa Thầy.
Con ngồi đây mà nó ở đó. Con nhìn nó nó nhìn con. Giờ là hết bọ cạp tới kiến,
muỗi. Bọ cạp rồi rít. Giờ cái thất của con bọ cạp, rít không có.
Trưởng
lão: Rồi mai mốt
Thầy thấy cái chỗ đó nó rậm rạp rắn nó tới. Lúc bấy giờ nó trèo lên cửa sổ coi.
Con ngồi nhìn nó, nó ngồi nhìn.
Tu sinh: Mà con sợ nó lắm.
Trưởng
lão: Thôi thôi thôi,
sợ gì. Đưa tay cho nó cắn miếng có gì đâu mà sợ. Coi vậy chứ nó không cắn đâu.
Nó có làm gì đâu mà sợ.
6- THẤY BIẾT
HƠI THỞ
(1:12:11) Thôi
bây giờ mấy con còn hỏi gì nữa không con?
Tu sinh 2: Chúng con được nghe hai cái đĩa.
Khi tâm bất động thanh thản an lạc vô sự quay vào trong hơi thở, thấy biết hơi
thở. Xin Thầy hoàn hỷ nói rõ cho chúng con hơn, biết hơi thở như thế nào thì
đúng?
Trưởng
lão: À, nghĩa
là khi cái tâm mà bất động. Thì nó im phăng phắc như vậy thì con sẽ thấy cái
hơi thở ra vô. Nhưng con đừng có đụng tới cái hơi thở, vận dụng cái hơi thở. Mà
con vận dụng hơi thở là bị ức chế tâm. Con để tự nhiên, đó là cái chỗ tâm bất động.
Phải quan sát kỹ cái chỗ này không khéo hầu hết người ta bị kẹt vào cái chỗ hơi
thở. Khi thấy biết hơi thở rồi cái bắt đầu vận dụng hơi thở. Cứ nương theo hơi
thở để giữ tâm bất động. Thì bất động nó mất mà cái hơi thở nó hiện tiền. Cái
đó là cái nguy hiểm. Nhớ kỹ chỗ này.
À, chỗ này,
cho nên khi mà mình nhắc như vậy mà cứ thấy nó bám vào cái hơi thở thì không được,
không đúng rồi. Cho nên trở về cái pháp đầu tiên để mà ly dục, ly ác pháp. Mình
biết cái chỗ này mình chưa có cái khả năng mà để ở chỗ cái hơi thở cho nên nó cứ
bám vô hơi thở. Nó bám vô nó tập trung trong hơi thở thì mình biết không được rồi.
Tự nhiên con cứ ngồi cái nó vô nó xiết vô quán hơi thở thì không được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét