123- LỰC CỦA TÂM BẤT ĐỘNG
(01:25:42) Trưởng
lão: Các con làm thử coi. Chiều nè, bây giờ chiều Thầy nói nè. Sáng
mai chứng đạo đi. Không, mấy con chứng đạo mấy con làm thử xem. Mấy con bảo mấy
con vầy nè. Bây giờ đi vô Thầy đó, đi trên mặt đất này một thước cho tao. Cái
thân nó đi một thước đó con. Nghĩa là nó bước đi ở trên hư không một thước. Để
thấy cái lực của nó mà. Người chứng đạo chứ bộ mà chơi sao? Nó không có Thần
thông. Nhưng cái lực, cái lực sai nó, bảo nó để nó xác định. Chứ không phải là
chúng ta thực hiện Thần thông. Xác định thấy cái lực của con người. Tứ Thần
Túc, bốn cái lực như Thần của người ta mà.
Mà mấy con
giữ tâm không bất động được thì nó làm sao có lực. Cái lực nó từ bất động mà nó
có. Cứ lát lại phóng dật, lát lại phóng dật. Một ngày biết bao nhiêu lần phóng
dật thì thử hỏi làm sao nó bất động? Các con hiểu chưa? Ngày thứ nhất mấy con
còn phóng, ngày thứ hai thấy nó giảm, ngày thứ ba giảm. Tới ngày thứ bảy hoàn
toàn không còn có thì đủ lực. Mà đủ lực thì mình thử, mình thử nó. Ngồi xếp bằng
này. Bảo bay lên một thước. Nó ngồi xếp bằng bay lên một thước đi. Đi ra đường
mấy đứa nhỏ chạy la quá trời. Cái ông gì ông bay trên mặt đất. Thầy nói con, cả
xóm nó chạy ra coi nữa chứ đừng nói chuyện. Kỳ lạ.
Nhưng mà Thầy
nói vậy chứ đừng có thị hiện mấy con. Thị hiện đây chắc chắn cái chùa này nó
không có yên đâu! Cho nên khi được thôi mấy con thử ở trong cái thất của mấy
con thôi. Nó ngồi nó bay vòng vòng. Thôi hạ xuống đi, đủ rồi. Chứ đừng có đi ra
ngoài, không có được. Nghe lời Thầy hễ khi nào mà nó có Tứ Thần Túc rồi thì mấy
con cứ ra lệnh đi rồi nó sẽ làm. Nhưng mà phải giữ tâm bất động. Cái chính của
nó là ở chỗ tâm bất động. Mà chỗ tâm bất động mà cỡ nó không có cái lực mấy con
không giải thoát đâu.
(1:28:00) Bởi
nó là cái chân lý của người ta mà, cái sự thật của đạo Phật. Cho nên mình đâu
có cần những cái lực đó đâu. Nhưng mà nó phải có. Bây giờ không muốn nó cũng có
nữa. Nhưng mà nó có mình cũng đâu có đi ra biểu diễn, đi làm trò Sơn Đông. Có
phải không? Mấy con đâu phải là những cái người đi làm trò Sơn Đông đâu mà đi
ra biểu diễn cho người ta coi. Đâu phải làm cái chuyện đó! Nhưng mình biết thật
sự mình có làm được chứ đâu phải là không có. Nó phải vậy đó mấy con. Chứ đừng
nghĩ là tôi làm không được gì đâu. Không phải. Nhưng mà cái đó nó không quan trọng,
không cần, ăn thua ở cái tâm giải thoát, cái chổ cứu cánh.
Thầy nhắc nhở
cho mấy con rất rõ, đừng có chú ý đến chỗ cái lực mà ngồi xếp bằng mà bay một
thước từ đây ra cửa cổng chơi đó không có được! Đừng có nghĩ cái điều đó. Mà chỉ
nghĩ cái tâm bất động của mình là giải thoát mà thôi. Còn cái chuyện mà mình muốn
thử nghiệm được cái lực của ý thức lực của mình. Cái Tứ Thần Túc đó, cái lực của
Tứ Thần Túc thì thử ở trong thất. Đóng cửa lại. Lúc bấy giờ muốn bay thử, thì lấy
y áo đồ mình giăng hết, không có cho ai dòm. Rồi sau đó thì khi mình bay được rồi
thì mình tháo hết, rồi bình thường, sống bình thường. Chứ đừng có che che màn
màn không có được. Có vậy thôi.
Cách thức để
mình thử mình biết được cái chỗ tu của mình thôi. Chứ không phải là cái chỗ Thần
thông. Thấy cái lực. Ai bây giờ, Thầy nói ai cũng có hết. Nam cũng có nữ cũng
có. Chỉ có tu tập đúng. Người nào cũng có hết. Chỉ ráng thôi. Nhưng mà đừng cầu
mong. Mấy con cứ nghĩ là mình ráng mình tu cho mình ngồi mình bay thì cái này
là không bao giờ có đâu. Không bao giờ mấy con có được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét