122- XẢ NIỆM VỌNG TƯỞNG BẰNG TRI KIẾN NHÂN QUẢ
(1:14:30) Tu
sinh 3: Con thưa Thầy! Xin Thầy chỉ cho con biết nên tập như thế nào ạ?
Trưởng
lão: Bây giờ
thì, trong cái giai đoạn đầu tiên này thì con bắt đầu con tu tập. Mặc dù là con
vô đây con được ở trong thất tu. Nhưng mà con đừng có ức chế cái vọng tưởng của
con. Con để cho cái vọng tưởng của con nó khởi. Nhưng mà mỗi cái niệm mà khởi
ra thì con thấy đây là nhân quả. Cái niệm nào bất cứ cái niệm nào nó khởi ra.
Nó nhớ về gia đình, nó lo cái chuyện gì đó. Đây là nhân quả. Hãy buông xuống
đi! Phải trả cái nhân quả này cho xong. Các con chỉ cần lý luận với nó vậy
thôi, cái niệm đó nó sẽ tan. Thì có cái niệm khác đến. Vẫn như vậy. Cứ như vậy
con tiếp tục tu để giữ tâm con bất động.
Nghĩa là
mình luôn luôn mình tác ý như vậy thì cái tâm mình sẽ bất động. Nhưng mà không
phải giữ bất động. Nghĩa là bây giờ có niệm thì mình biết đây là nhân quả. Nếu
không nhân quả sao lại có cái niệm này. À, bây giờ con lo bây giờ thí dụ nhớ về
cha mẹ của mình. Đây là ái kiết sử. Nhưng mà cái người làm cha mẹ, mà sanh mình
ra nếu mà không nhân quả làm sao làm cha mẹ mình được? Cho nên mình phải hiểu.
Con phải rèn luyện cái tri kiến nhân quả của con nó thông suốt từng cái tâm niệm
của con trong cái nhân quả thì con mới xả hết được. Xả tâm trong cái giai đoạn
đầu.
Bây giờ ở
đây mấy con cũng vậy, con cũng vậy. Khi mà từng cái niệm mình nó nhiều quá. Có
vọng tưởng nhiều quá. Mỗi một buổi sáng hay tới chiều mà tính ra nó có từ hai
mươi đến cả trăm cái niệm khởi thì hãy tập, hãy tập thấy nhân quả. Chứ không có
còn ức chế nó nữa. Con thấy bằng tri kiến để xả tâm, thì nó thành tựu, coi như
trở về với cái đầu tiên của chúng ta bằng cái tri kiến nhân quả. Thì nó mới
mong được giải thoát. Đó thì mấy con nhớ. Nhân quả nó quan trọng vô cùng.
(1:16:52) Bởi
vì con người mà sinh ra đó là do nhân quả. Nếu không nhân làm sao có quả. Nếu
không có nhân mà gieo cái nhân thì làm sao chúng ta lại sanh ra làm con người?
Cái nhân của nó như thế nào? Các con thấy nhân quả. Cái nhân nếu mà chúng ta
không có cái tâm dục, không bao giờ có nhân quả đi tái sanh luân hồi. Thì cái dục
do cái tâm dục, tâm ham muốn của chúng ta thế này thế khác đủ loại chứ không phải
là chỉ có sắc dục đâu. Nhưng mà trong cái sắc dục nó có cái dục. Các con hiểu
không? Cho nên mới khiến cha mẹ từ cái người xa lạ gặp nhau để thương nhau để
thành vợ chồng.
Từ cái tâm
mà dục của mình đó. Nó tương ưng với hai cái người này. Cho nên hai người này mới
thành vợ chồng. Thì không ngờ là cái dục của mình lại trở thành đứa con. Nó phải
có nhân đó chứ. Cho nên cái quả mấy con có thân mà ngồi đây, đều là do cái quả.
Quả của ái dục. Nếu mà không có ái dục làm sao có mấy con? Mình phải xét được
cái nhân quả rõ ràng. Cho nên mỗi mỗi cái đều là nhân quả, thấy biết dừng lại ở
đây… Thí dụ như khởi cái tâm sắc dục. Dừng lại ở đây không có nhân sắc dục thì
làm sao mà có tái sanh luân hồi được mấy con? Các con hiểu không? Mình chấm dứt
rồi. Còn mình để đi tiến tới. Tiến tới thì bắt đầu bây giờ mới có vợ có con, có
chồng có con mới đẻ ra cả đám. Mới khổ đau đó! Các con thấy chưa? Tại vì cái
tri kiến của mình nó không có đủ sáng suốt để thấy được nhân quả.
Cho nên từ
đó cái dục nó sai chúng ta đi trên con đường nhân quả để tạo ra chúng ta có cái
thân mới. Rồi bây giờ chúng ta lại sống ở trong dục, ham muốn cái này cái kia.
Nó tạo ra những cái ác pháp bắt đầu nó phóng ra trong cái từ trường nó thành
cái nghiệp từ trường. Sau khi sanh cái thân này rồi thì bao nhiêu cái từ trường
nghiệp đó tương ưng nó tái sanh nữa. Nó đâu có phải sanh một người! Các con có
nghe Thầy nói cái nhân quả của một cái cây xoài không? Nó có ra một cái trái
không? Các con cứ tưởng là mấy con sanh ra có một người à? Cái thuyết linh hồn
thì nó sanh ra có một người.
Mà đằng này
con người không có linh hồn, mà nó sanh bằng cái từ trường, bằng cái nghiệp thì
nó tương ưng biết bao nhiêu con người. Nhưng mà cái nghiệp đó nó do có sự yểu tử
ở trong đó có cái ác của nó. Cho nên một số người thì bị chết chưa có sinh ra
được. Ở trong bụng mẹ đã chết rồi. Các con hiểu chưa? Một mình các con mà các
con sinh ra bao nhiêu người? Các con tưởng có mình con khổ à? Còn bao nhiêu người
đang đau khổ. Rồi sanh ra chạy đi được ra ngoài xe đụng chết queo. Mấy con thấy
đó là cái nhân quả đó đâu còn gì nữa đâu. Rồi khóc lóc trời ơi con tôi sao nó
ngoan quá. Mà giờ nó đi học về xe đụng chết như thế này thế khác, khổ sở. Đó mấy
con thấy cái nhân quả.
(1:20:16) Cho
nên có nhân có quả. Bây giờ Thầy dạy mấy con phải thấy nhân quả để cứu lấy
mình. Cho nên nhờ đó mà chấm dứt ngăn chặn tất cả những cái dục thì sẽ được giải
thoát.
Tu sinh: Dạ thưa Thầy! Con còn mê mờ thiếu
sáng suốt, xin Thầy chỉ dạy thêm cho con ạ.
Trưởng
lão: À, thì Thầy
dạy con vậy đó, cứ thấy cái gì bây giờ không sáng suốt thì cứ nghĩ nhân quả,
không chấp nhận. Có nhiêu đủ rồi. Không còn cần biết cái gì khác hơn hết. Hễ xảy
ra với con, nhân quả! Đi! Ở đây không chấp nhận. Thì vậy là con giải thoát rồi.
Tại con chấp nhận con đi theo nhân quả thì con phải chịu cái quy luật của nhân
quả chi phối con.
Thôi bây giờ
mấy con cứ lo tu. Các con nhớ chưa? Đầu tiên mấy con, người nào, Thầy nói mấy
con có cái đầu óc, có cái trí tuệ là phải có biết nhân quả. Hàng ngày mấy con
bước đi là nhân quả. Mà mấy con bước đi mấy con đạp chết con kiến mấy con thấy
nhân quả của mấy con như thế nào? Sao mà vô tình đến mức độ như vậy, một con vật
sống như vậy. Nó bò trên cái sân như vậy mà mấy con đạp chết. Nhân quả của mấy
con là vô ý vô tứ. Không chủ động, để tạo ra cái nhân quả quá khổ đau. Rồi xe đụng
mấy con, nó có nhắm mấy con đụng không? Hay là nó vô tình?
Đó thì mấy
con thấy. Cho nên ở đây, mình sống trong nhân quả thì không bao giờ có tai nạn
giao thông. Xe mà nó muốn đụng mình, nó sắp đụng mình thì nó chết máy. Nó chạy
tới không được nữa. Bởi vì cái nhân quả của mình phước báo nó ghê lắm! Còn mấy
con không thấy thì nó càn qua luôn, cán bể đầu bể óc luôn. Chỉ có nước đem về
chôn thôi. Đó, cái nhân quả của nó vậy.
Tu sinh 4: Con thưa Thầy! Con kém thông minh,
con xin Thầy chỉ dạy pháp, phù hộ cho con ạ.
Trưởng
lão: Con xin Thầy
thì được rồi. Thầy cho đó. Nhưng mà có điều kiện Thầy không phù hộ con được.
Nghĩa là con phải tự thắp đuốc lên mà đi. Con phải tự cứu con. Mọi điều kiện mọi
tâm niệm của con, xảy ra gì, nhân quả! Đủ rồi. Thầy cứu con rồi. Nhiêu đó đủ rồi.
Chứ còn, lạy Thầy bây giờ trời ơi nhân quả xe cán con gãy chân rồi. Thầy cứu
con cho cái chân con mau lành thì cái chuyện đó Thầy không cứu đâu! Thầy bẻ
thêm cho gãy thêm cái chân nữa cho gãy.
Không, bởi
vì Thầy không cứu cái chuyện đó được. Con làm chuyện ác thì con phải thọ lấy
cái quả đó thôi chứ! Con hiểu không? Cho nên nghe lời Thầy dạy pháp tu là con tự
cứu lấy con. Tự cứu mình. Phải nỗ lực!
Dốt cũng tu
được. Lục tổ Huệ Năng ngày xưa đâu có biết chữ mấy con. Mà vẫn tu chứng đạo đó
có gì đâu. Gương lục tổ Huệ Năng còn đó chứ đâu. Phải không? Mà làm lục tổ chứ
phải chơi đâu? Ông không biết chữ nho chữ gì hết. Không đọc chữ được. Ông tổ gì
mà dốt quá dốt! Thầy là người Việt Nam mà còn đọc chữ Hán được. Ông là người
Hán mà ông đọc không được. Trời đất ơi! Chữ của đất nước ông mà ông không biết.
Phải không? Mấy con thấy chưa?
Cho nên con
dốt tốt! Người dốt dễ tu. Người hay chữ khó tu. Tại sao mấy con biết không? Hay
chữ cái đầu óc nghĩ ngợi cái này cái kia nhiều. Còn người dốt không có nghĩ ngợi
gì được hết. Tại vì có biết đâu mà nghĩ. Cho nên chỉ có nghe lời Thầy. Mỗi cái
niệm ờ bây giờ, bữa nay phải làm tương này cho ngon ăn. Dẹp! Dục! Nhân quả đây.
Mày đem đến cho tối nay đau bụng đây. Không có được. Đuổi! Có vậy nó hết chứ có
gì đâu? Hiểu chưa?
(1:24:24) Cứ
nó khởi cái gì cũng đuổi hết cho Thầy. Thì đuổi hết thì nó còn cái tâm bất động
thôi chứ có gì đâu. Thì giải thoát giống như Phật. Thì mai mốt ông Phật ông xuống
ông đưa về Tây Phương mà ở. Cứ yên tâm mấy con. Về nỗ lực nghe lời Thầy đi. Tu
vài ba bữa chứng đạo bây giờ! Thầy nói thật sự. Người ta nói sáng nghe đức Phật
nói chiều chứng đạo. Có mấy con. Bởi vì pháp bất động mà. Nghe rồi cái trời đất
ơi, đâu có gì khó đâu. Ai chửi ai làm gì tui không có rầy, không có buồn phiền
ai hết thì là chứng đạo chứ sao?
Cho nên
trong thời đức Phật có một số các vị quan. Vua cha sai đi đến thỉnh đức Phật. Đến
đức Phật dạy: “tâm bất động thanh thản an lạc vô sự”. Không có cái
pháp nào tác động trong đó. Mấy ông quan này nghe khoái quá. Không thèm về! Ở
đây chứng đạo luôn. Các con thấy chưa? Sáng nghe chiều chứng đạo rồi. Chỉ có thấy,
từ hồi sáng mình nghe bây giờ cái tâm mình không dao động, không ai làm gì được
hết. Còn mấy con sao? Nghe Thầy nói quá trời mà bây giờ cứ động hoài. Thôi
thôi, chắc Thầy nói mỏi miệng. Có phải không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét