153- TRUNG TÂM AN DƯỠNG - NƠI DẠY HỌC ĐẠO ĐỨC NHÂN BẢN NHÂN QUẢ
(0:00) Phật
tử 1: Con luôn ngưỡng mộ đức hạnh của đức Trưởng lão, hôm nay được tin đức
Trưởng lão ra thăm miền Bắc; Ngài đã nhận lời đến nơi đây chúng con vô cùng hạnh
phúc.
Hôm nay
chúng con xin đức Trưởng lão ban tặng những lời huấn từ cho chúng con. Nhất là
một số người vẫn còn chưa hiểu nhiều về con đường đạo đức của đức Phật, thì
kính bạch đức Trưởng lão vì chúng con Ngài hãy giảng giải cho chúng con hiểu.
Xin các vị chúng ta hãy kính đức Trưởng lão ba lễ.
Trưởng lão: Thôi xá thôi các con. Xá thôi!
Hôm nay Thầy
về thăm Hà Nội, thăm quý Phật tử, mục đích là Thầy về thăm để xem coi chú Tuấn ở
Hà Nội xin phép thành lập cái trung tâm an dưỡng từ thiện trên này. Nếu mà có
giấy phép thì thầy sẽ vẽ cái đồ án để xây dựng cái trung tâm an dưỡng; Nơi đó
là nơi để cho các cụ già về an dưỡng, nghỉ ngơi và đồng thời học đạo đức của đạo
Phật.
Không những
riêng các cụ già mà còn có những người trẻ tuổi, những em bé có thể đến nơi đó
để được giáo dục, dạy dỗ đạo đức sống không làm khổ mình, khổ người.
Nhưng hôm
nay về làm việc thì cái giấy phép xin chưa xong, chưa được. Cho nên, phải đợi một
thời gian nữa. Nếu ở Hà Nội mà xin không có giấy phép thì ở trong Thành phố Hồ
Chí Minh, miền Nam, Thầy xin được cái giấy phép trung tâm an dưỡng, Thầy sẽ xin
thành lập chi nhánh ở Hà Nội để mở mang lớp học đạo đức, giúp cho quý Phật tử ở
Hà Nội có nơi học tập, rèn luyện và cái người đứng lớp để dạy chính là Thầy.
Thầy sẽ dạy
đạo đức làm người, đạo đức nhân bản - nhân quả. Thầy nghĩ rằng cách đây hai
ngàn năm trăm năm mươi năm, Đức Phật đã để lại cho chúng ta một cái chương
trình giáo dục, đào tạo đạo đức cho mọi người, không những riêng cho người Ấn Độ,
mà hôm nay chúng ta là người Việt Nam đã được thừa hưởng cái đạo đức đó. Và Thầy
là một người Việt Nam theo dấu chân của đức Phật dựng lại cái tinh hoa đạo đức
này cho loài người. Thầy không riêng cho những người Việt Nam mà cả cho những
người trên hành tinh này.
(3:19) Bởi
vì đức Phật có lời nói là chỉ có con người là sẽ học được cái đạo đức này, chỉ
có con người! Cho nên đức Phật nói: “trên trời, dưới trời, con người là duy
nhất làm chủ sanh - già - bệnh - chết”. Người nào làm chủ được sanh - già -
bệnh - chết là người đó là người có đạo đức sống không làm khổ mình, khổ người.
Ai cũng biết
con người sinh ra đời có bốn cái nỗi khổ. Cuộc sống hàng ngày chúng ta vì cơm
ăn, áo mặc, vì sự ham muốn, vì tham - sân - si mà chúng ta thường khổ đau; Mà
chúng ta không biết cách nào để thoát ra được khổ đau; Dù là một cái người
nghèo cùng đinh, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, cho đến một nhà vua giàu có,
đầy đủ hoặc là một nhà kinh doanh tiền của như núi, như rừng nhưng vẫn khổ đau,
không thoát ra khỏi bốn sự khổ đau này.
Thế mà đạo đức
của đạo Phật lại giúp cho con người thoát ra sự khổ đau; Cái chương trình giáo
dục, đào tạo đạo đức, chứ không phải là những phương pháp đơn sơ - cái chương
trình học đạo đức có tám lớp, gọi là Bát Chánh Đạo và ba cấp học Giới - Định -
Tuệ. Cho nên muốn theo đạo Phật thì chúng ta phải nhắm vào cái con đường học đạo
đức là chính.
Vì thế, đức
Phật có rất nhiều giới luật. Như quý Phật tử đã biết, không đến chùa thì thôi
mà khi đã đến chùa thọ Tam Quy, Ngũ Giới, tức là có năm cái giới luật, năm cái
đức hạnh làm người; Ấy mà hôm nay có nhiều người đã đi chùa, đã biết tụng kinh,
niệm phật từ một năm, hai năm, ba năm cho đến mười năm rồi, mà giới thứ nhất -
dạy không sát sanh, tức là dạy đức hiếu sinh lòng thương yêu sự sống - hôm nay
nhìn lại quý Phật tử còn gắp thịt, cá bỏ vào miệng nhai nuốt được thì Thầy
không hiểu đạo Phật đã dạy quý vị như thế nào.
Đến chùa lạy
Phật, cúng bái, cầu an, cầu siêu, xin xăm, bói quẻ, lên đồng, nhập cốt, làm đủ
thứ nhưng nhìn lại đạo đức thì mình lại không có, cho nên thường làm khổ mình,
khổ người.
(06:05) Hôm
nay đủ nhân duyên Thầy về đây kêu gọi tất cả Phật tử ở Hà Nội, những người biết
Phật pháp và chưa biết Phật pháp, hãy cùng nắm chặt tay nhau, đoàn kết, thương
yêu xây dựng cho mình, cho thế hệ con cháu của chúng ta sau này có những lớp học
đạo đức sống không làm khổ mình, khổ người để đem lại sự sống trên hành tinh
này, trên quê hương này, một cõi cực lạc thiên đàng. Vì có ai làm khổ cho ai mà
chính mình cũng không làm khổ mình thì đó là hạnh phúc vô lượng, vô cùng.
Thầy là người
đứng lớp dạy, đã tám mươi tuổi rồi, vì thương chúng sanh mà đứng dạy cho các
con học, thế mà các con không biết thương nhau, lại chia rẽ, lại nói xấu nhau,
lại không đoàn kết. Các con có biết những điều đau lòng nhất mà Thầy nghe từ Hà
Nội là sống không đoàn kết không? Tổ này nói xấu tổ kia, tổ kia nói xấu tổ nọ.
Người này nói xấu người kia, người kia nói xấu người nọ. Làm như vậy có lợi ích
gì, trong khi đức Phật dạy: “thấy lỗi mình đừng thấy lỗi người”. Người
làm lỗi là do người làm ác thì người ấy phải chịu lấy hậu quả ác đó, hậu quả khổ
đó; Có mắc mớ gì mình phải nói người? Người nào nói lỗi người khác là người đó
thiếu đạo đức, không nhẫn nhục. Nhớ lời Phật dạy “thấy lỗi mình, đừng thấy lỗi
người”.
(7:44) “Chư
ác mạc tác, chúng thiện phụng hành - các pháp ác không nên
làm, nên làm các pháp thiện”; Không nói lời nói, mà đã nói lời nói thì phải
là lời nói ái ngữ, lời nói ôn tồn, nhã nhặn, thương yêu, lời nói an ủi mọi người.
Đừng nói lời nói làm cho người ta tức giận, phiền não, đau khổ. Đức Phật dạy
chúng ta lớp Chánh Ngữ là như vậy. Nếu chúng ta chưa học làm sao chúng ta biết?
Cho nên vô tình chúng ta đã dùng những lời nói mà làm đau khổ cho nhau. Đạo đức
nhân bản - nhân quả không chấp nhận những người có lời nói đó.
Cho nên hôm
nay Thầy về đây mục đích là cố gắng xin phép được nhà nước chấp nhận cho mình mở
ra trung tâm an dưỡng, trong đó có lớp học cho người già, người trẻ, tất cả mọi
người đều học đạo đức. Không học đạo đức làm sao biết đạo đức mà sống? Cũng như
không học chữ làm sao biết chữ mà đọc? Không học toán làm sao làm toán được, phải
không? Chúng ta sinh ra chưa biết nói, nhờ cha mẹ hướng dẫn chúng ta biết nói.
Chúng ta sinh ra chưa biết đi, nhờ cha mẹ hướng dẫn chúng ta biết đi. Chúng ta
chưa biết đọc chữ, nhờ trường học, thầy cô giáo dạy chúng ta biết đọc chữ.
Chúng ta chưa biết đạo đức, nhờ Thầy dạy đạo đức chúng ta mới biết đạo đức. Có
ai sanh ra mà biết được đâu? Người nào toàn cũng là trong vô minh.
Cho nên hôm
nay có duyên Thầy về đây dựng lại nền đạo đức của Phật giáo hai nghìn năm trăm
năm mươi năm đã bị vùi lấp, thay thế bằng một giáo pháp mê tín, lạc hậu cúng
bái, tụng niệm, cầu siêu, cầu an, đốt giấy tiền vàng mã, đốt nhang, đốt đèn,
làm chúng ta sống trở về thế kỷ xa xưa trong thời cổ xưa, lạc hậu. Bây giờ
chúng ta là những người có kiến thức, có học vấn, có cả trường đại học, thế mà
chúng ta còn sống trong giai đoạn người cổ lỗ ngày xưa sao? Sống trong những bộ
lạc hay sao? Chúng ta hôm nay đã thành người dân một nước, có độc lập hẳn hoi,
có học thức hẳn hoi, tại sao chúng ta lại sống còn mê tín, mù quáng, dị đoan
như vậy? Những điều đó chưa hẳn Phật đã dạy, tại sao chúng ta không suy tư, suy
nghĩ?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét