154- ĐẠO PHẬT LÀ ĐẠO NHƯ THẬT - BỐN CHÂN LÝ CỦA ĐỜI NGƯỜI
(10:24) Đạo
Phật là đạo như thật, nói việc thật, cho nên bài pháp đầu tiên đức Phật đã thuyết
giảng đó là Bốn Chân Lý, tức là bốn sự thật:
1/ Khổ: Bây
giờ Thầy hỏi quý vị, mọi người ngồi trước mặt Thầy có ai mà không tham - sân -
si? Do tham - sân - si mà đau khổ, mà phiền não, giận hờn; Có không, có người
nào không tham - sân - si không? Người nào cũng có tham - sân - si, như vậy đó
là một sự thật, một chân lý.
2/ Trước mặt
Thầy có ai là không có lòng ham muốn không? Nhìn lại mình coi mình có ham muốn
không? Muốn ăn, muốn ngủ, đó là cái gần gũi nhất. Muốn tiền, muốn bạc, muốn
danh, muốn lợi. Chắc chắn ai cũng muốn. Muốn cho mình nhà cao cửa rộng, muốn cho
mình có đủ vật chất, muốn cho mình đầy đủ tiện nghi, muốn cho mình ăn ngon mặc
đẹp. Ai cũng muốn. Vậy thì cái muốn đó có phải là sự thật không? Đó là một sự
thật. Có người nào nói rằng tôi không muốn, không ham? Chắc chắn là không có!
Do lòng ham muốn đó là nguyên nhân sanh ra tham - sân - si; Còn người nào không
ham muốn là người đó không có tham - sân - si. Các con thấy đức Phật dạy thực tế.
Cứ nhìn lại mình coi có đúng không? Đó là một sự thật, cho nên gọi đó là chân
lý. Chân lý là một sự thật.
3/ (12:00) Bây
giờ quý vị trước mặt Thầy ngồi lắng lặng xem coi chân lý thứ ba mà đức Phật gọi
là Diệt Đế. Quý vị ngồi lại - mọi người chưa tu Phật pháp, chưa biết Phật pháp
- ngồi lại lắng lặng nghe tâm mình thanh thản, một giây cho đến ba mươi giây, một
phút, coi tâm mình có thanh thản không? Có niệm gì trong đầu mình không? Nó
đang thanh thản! Và thân mình đang ngồi đây nó có an lạc không? Có an lạc! Có mỏi
mệt, có đau nhức không? Không, nó an lạc! Vậy hiện giờ ngồi đây bất động nghe
Thầy nói, nó đang vô sự, có đúng không? Thanh thản, an lạc, vô sự! Trong đó có
tham - sân - si không? Trong đó có ham muốn không? Không! Đó là một chân lý thứ
ba, một sự thật mà những người chưa tu Phật giáo đều nhận ra, đều giác ngộ được
trạng thái đó, đều hiểu biết được trạng thái đó. Có! Nhưng chỉ có trong ba mươi
giây, một phút mà không thể kéo dài hơn được. Ngồi yên một lúc, quý vị có nghe
những niệm trong đầu quý vị nghĩ ra không? Làm sao chân lý đó mà chúng ta được
thấm, được hộ trì, được bảo vệ nó thì chúng ta sẽ chứng đạt chân lý đó.
4/ Chúng ta
nhận ra rồi, mà muốn được sống với nó, được luôn luôn ngồi hàng giờ, hàng ngày,
hàng năm, hàng tháng mà không có niệm nào khởi ra nên là tâm thanh thản, an lạc
và vô sự, thì chúng ta phải học đạo đức, phải học tám lớp học, từ lớp Chánh Kiến,
Chánh Tư Duy, Chánh Ngữ, Chánh Nghiệp, Chánh Mạng, Chánh Tinh Tấn, Chánh Niệm,
Chánh Định; Phải trải qua tám lớp học. Tám lớp học đó phải được đầy đủ là tám
năm.
Chúng ta thấy
ngoài đời chúng ta học văn hoá, từ Tiểu học đến Trung học đến Đại học mười mấy
năm, hai chục năm chúng ta mới tốt nghiệp, làm bác sĩ, làm luật sư, làm kiến
trúc sư, làm nhà khoa học, phải trải qua bao nhiêu năm học để trở thành một người
có nghề nghiệp sống. Còn ở đây chúng ta học đạo đức, chỉ có tám năm mà chúng ta
làm chủ được bốn sự đau khổ sanh - già - bệnh - chết; Người ta chửi mình, mình
không giận hờn mà thương người chửi mình. Gia đình mình xảy ra tai nạn đau khổ,
cha mẹ mất, cha mẹ chết, con bệnh tật, chúng ta không dao động tâm chút nào.
Chúng ta thấy như thật, đây là nhân quả phải trả, có gì mà phải dao động, mà phải
nức nở, mà phải đau thương, mà phải sầu khổ? Vui lòng mà trả nhân quả thì lúc bấy
giờ tâm chúng ta có an không? Nếu chúng ta không hiểu nó là nhân quả thì chúng
ta đau khổ vô cùng. Có đúng không?
(15:14) Cho
nên sự học hiểu của đạo Phật giúp chúng ta bất động tâm trước các hoàn cảnh rất
là ngặt nghèo và đau khổ. Học Phật pháp như vậy có xứng đáng để chúng ta học
không? Rồi chúng ta có thân bệnh. Trong những người ngồi trước mặt thầy, ai có
thân mà không bệnh? Không bệnh này cũng bệnh khác, rồi đây sẽ về bệnh ngặt
nghèo, nan y, không cứu chữa. Thế mà đạo Phật dạy chúng ta những phương pháp
làm chủ bệnh đó mà không cần uống thuốc. Phương pháp đó quá đơn giản. Dùng hơi
thở hoặc cánh tay mà đẩy lui được bệnh. Chúng ta dùng cơ mà đẩy chiếc xe đi thì
chúng ta dùng tinh thần chúng ta đẩy bệnh đi khỏi thân. Vì hiện giờ có người
không có bệnh trong thân, vậy thì bệnh là vô thường! Bây giờ không bệnh nhưng
ngày mai sẽ bệnh, ngày mai không bệnh ngày mốt bệnh. Bữa nay bệnh, ngày mai sẽ
hết bệnh. Như vậy, thật sự bệnh tật, bệnh đau là vô thường! Cho nên chúng ta biết
rằng sự vô thường thì sẽ dẹp được, đẩy đi được, chứ đâu phải cố định, luôn luôn
thân chúng ta bệnh đau mãi.
Nếu mà luôn
luôn từ khi cha mẹ sanh ra cho đến giờ thân chúng ta cứ bệnh đau liên tục, ngày
nào cũng vậy, thường hằng bệnh đau thì như vậy chúng ta không đẩy lui được. Còn
này có lúc bệnh, có lúc không bệnh thì chúng ta đẩy lui được vì nó vô thường.
Cho nên đức Phật dạy chúng ta phương pháp đẩy bệnh rất đơn giản. Ví dụ đầu
chúng ta nhức, chúng ta bảo: “Thọ là vô thường! Cái đầu nhức này phải đi! An
tịnh thân hành, tôi biết tôi đưa tay ra. An tịnh thân hành, tôi biết tôi đưa
tay vô”.
“An tịnh
thân hành, tôi biết tôi đưa tay ra”. Quý vị Phật tử nhìn thấy Thầy không? “An tịnh
thân hành, tôi biết tôi đưa tay vô.” Quý vị phật tử nhìn thấy Thầy không? -
“An tịnh thân hành, tôi biết tôi đưa tay ra. An tịnh thân hành, tôi biết tôi
đưa tay vô.” - Thầy luôn luôn Thầy không lưu ý đến cái đầu đau của Thầy mà
Thầy lưu ý tới cánh tay đưa ra và văng vẳng tiếng âm thanh tác ý của Thầy: “An
tịnh thân hành, tôi biết tôi đưa tay ra. An tịnh thân hành, tôi biết tôi đưa
tay vô.” Âm thanh đó làm cho Thầy tập trung trong cánh tay của Thầy để rồi
một lúc sau nhìn lại, sự đau nhức trên đầu Thầy không còn nữa.
(17:56) Và
như vậy có phải là pháp đẩy lui được bệnh không? Sao đơn giản như vậy mà tại
sao chúng ta không tập luyện để cứu lấy chúng ta? Để rồi chúng ta phải tốn tiền
thang thuốc để đi trị bệnh, nằm bệnh viện có cực khổ không? Quý Phật tử thấy có
cực khổ không? Nằm bệnh viện phải có người đi theo nuôi mình, người bệnh thì nằm
trên giường mà người nuôi thì nằm dưới đất. Các con có thấy khổ không? Mỗi lần
đau nhức các con nhăn nhó, khổ sở; Thế mà phương pháp của Phật dạy tại sao
chúng ta không bỏ ra thời gian tập luyện để đem lại sự bình an cho mình?
Rồi hiện giờ
quý vị ngồi trước mặt Thầy có ai làm chủ được hơi thở chưa? Tức là muốn chết là
chết, muốn sống là sống. Bây giờ bệnh đau làm cho chúng ta thở không được, các
con thấy có nhiều người thở không được, người ta thọc cái ống vào lỗ mũi để thở
bằng oxy không? Nếu rút vòi đó ra là chết tức khắc. Như vậy chúng ta sống bằng
thở oxy như vậy sao? Cho nên người tu theo đạo Phật khi chúng ta còn muốn sống
mà thở không được thì chúng ta bảo: “Hơi thở, thở được bình thường! Không được
ngạt thở!" thì hơi thở sẽ thở lại bình thường. Và chúng ta muốn chết
chúng ta bảo: “Hơi thở tịnh chỉ, ngưng!” thì lúc bấy giờ hơi thở chúng
ta lần lượt ngưng theo. Tại sao chúng ta có đủ năng lực làm chủ hơi thở để làm
chủ sự sống chết mà tại sao chúng ta không tập luyện?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét