156- NHỮNG VẤN ĐỀ CỐT LÕI CỦA ĐẠO PHẬT
(28:44) Học
đạo đức là phải học từ tâm thương yêu của chúng ta. Do sự thương yêu chân thật
mà chúng ta tha thứ những lỗi lầm của người khác. Vì sự thương yêu của chúng ta
mà tâm chúng ta không giận người nào hết. Khi chúng ta không giận hờn người nào
hết thì chúng ta có giải thoát, có hạnh phúc không các con? Thật sự hạnh phúc lắm
các con.
Đạo Phật là
đạo từ bi, thế mà chúng ta theo đạo Phật mà không có lòng thương yêu thì đạo từ
bi chỗ nào?
Cho nên
chúng ta rất hãnh diện theo đạo Phật không dạy mê tín; Theo đạo Phật tự thắp đuốc
lên mà đi, tự lực không tha lực, không nhờ đức Bồ Tát Quan Âm cứu khổ cứu nạn,
không nhờ Phật phù hộ, gia hộ chúng ta được bình an.
Mà chính
chúng ta tự lực khiển nhân quả, đem đến chúng ta không còn bệnh khổ nữa. Các
con có thấy nhân quả chuyển biến được không? Một trái cam chua, phải không các
con? Muốn trái cam ngọt người ta bón phân voi, người ta bón loại phân làm cho
trái cam ngọt hoặc là người ta lai cành, ghép cây biến dần cây cam chua trở
thành cây cam ngọt. Đó là chuyển biến nhân quả các con. Có đúng không? Vậy thì
chúng ta chuyển biến nhân quả được không? Được chứ. Người ta chửi mình, mình
không chửi lại là mình chuyển nhân quả chứ gì! Hoàn cảnh mình gặp nhiều đau khổ
mình bình thản, không lo, không buồn, không sợ, bình an trước những sự đau khổ
thì đó là chuyển nhân quả chứ sao!
Còn chúng ta
rên rỉ, than thở thì đó là chúng ta bị nhân quả, chúng ta không chuyển nhân quả.
Đã cay đắng lại còn cay đắng hơn, như trái ớt làm sao chuyển được các con? Cho
nên người ta dùng nhân quả để chuyển nhân quả; Dùng thiện mà chuyển ác. Cho nên
chúng ta thấy chúng ta được giải thoát hết.
Do đó mà đạo
Phật ra đời dạy chúng ta bốn sự thật của kiếp người để chúng ta thực hiện đạo đức
sống không làm khổ mình, khổ người, có đúng không các con? Hạnh phúc lắm! Cuộc
sống chúng tôi là những con người bình thường cũng cha sanh mẹ đẻ mà không bao
giờ làm khổ ai, không dùng lời nói nặng nhẹ ai, không nghĩ một điều ác hại người
khác và đồng thời tôi cũng không làm khổ tôi. Tôi bệnh tật, tôi đẩy lui khỏi tốn
tiền thang thuốc. Khi sắp chết, trước giờ phút lâm chung tôi ra đi tự tại bằng
đạo lực của tôi. Ra lệnh chết là chết, sống là sống.
(31:30) Các
con thấy đạo Phật có dạy chúng ta thần thông, có dạy chúng ta làm Phật, làm
Thánh, làm Tiên không? Không! Không có dạy chúng ta trường sanh bất tử mà dạy
chúng ta làm chủ bốn sự đau khổ của kiếp người. Thân chúng ta vô thường, bất tịnh,
chết lúc nào chúng ta không cần thiết nhưng chúng ta muốn sống là phải sống, muốn
chết là phải chết. Quyền sự sống trong tay chúng ta mà Phật đã để lại một giáo
pháp vô giá, không có một giá trị gì ở trên thế gian này, vàng bạc châu báu đổi
được phương pháp đạo đức này.
Dạy chúng ta
biến giáo pháp thành một chương trình giáo dục, đào tạo gồm tám lớp, ba cấp học,
như chương trình giáo dục văn hoá của nhà nước. Các con thấy rõ ràng chưa? Muốn
trở thành ông bác sĩ, muốn trở thành ông kĩ sư, muốn trở thành ông luật sư, muốn
trở thành một nhà bác học, một tiến sĩ đều phải qua trường lớp học, không có
người nào không học mà có cấp bằng; Muốn tâm giải thoát, muốn chứng quả A La
Hán thì phải đi vào con đường đào tạo của Phật giáo thì chúng ta mới chứng quả
A La Hán.
A La Hán là
một chứng chỉ hoàn toàn tâm vô lậu, không còn đau khổ, làm chủ bốn sự đau khổ
sanh - già - bệnh - chết chứ không phải ông A La Hán mà có thần thông, phép tắc
biến hoá tàng hình, ngồi đây mà đầu phóng hào quang sáng chói như …(không nghe
rõ), không có điều đó! Không lẽ tu để giải thoát mà đầu lại phóng ánh sáng ra?
Như vậy tu để làm cái đầu chúng ta trở thành bóng đèn sao các con? Mà nghe
trong kinh Đại thừa nói rằng Phật thuyết pháp thì phóng hào quang xanh, hào
quang đỏ, hào quang trắng. Như vậy rõ ràng cái đầu của Phật là cái bóng đèn chứ
đâu còn phải là con người. Có đúng không các con? Đó là cái sai. Gợi người ta
lòng ham muốn thần thông, phép tắc đó là ngoại đạo, không thật.
Đạo Phật nói
đời sống con người là khổ, nước mắt chúng sanh nhiều như nước biển. Đó là nói nỗi
khổ. các con là phụ nữ, các con biết nỗi khổ của người mẹ với một người vợ. Các
con khổ lắm. Các con hiểu. Người đàn ông đâu phải không khổ các con. Khổ lắm chứ
đâu phải nói rằng người đàn ông sung sướng gì đâu. Cho nên là con người là khổ.
Nước mắt con người nhiều như nước biển. Vì thế muốn thoát ra cảnh khổ thì chúng
ta phải đi trên con đường của đạo Phật thôi. Như Thầy hiện giờ già tám mươi tuổi,
khỏe mạnh, không đau ốm. Có bệnh đau đuổi bệnh đi khỏi ngay tức khắc. Sống chết
nắm trong tay của mình, muốn chết ngày nào chết, muốn sống ngày nào sống. Ai
làm được? Người nào làm được là hạnh phúc, vàng bạc châu báu trên thế gian này
đổi được không các con? Thầy đã đổi bằng máu và nước mắt của mình đấy các con,
chứ không phải dễ đâu.
Nhưng mà Thầy
là người tu không có thầy dạy. Suốt một cuộc đời đem thân mình, từ tám tuổi vào
chùa tu, từng khổ hạnh ăn toàn rau để mà sống giống như con bò ăn cỏ, chỉ một
lòng nỗ lực tu, không cần nuôi thân mình bằng chất bổ như mọi người đang tìm chất
bổ này, chất bổ khác. Đến hôm nay Thầy làm chủ được thân, tâm mình là đổi bằng
máu, nước mắt mình. Vì Thầy không có thầy, còn bây giờ các con có Thầy, thì các
con không quá khổ như vậy đâu. Có những cái sai Thầy chỉ, Thầy sửa lại cho các
con, làm cho các con tu dễ dàng.
(35:29) Ngày
xưa Thầy làm sao có trường lớp, có thầy dạy để chúng ta đi vào con đường đạo đức
này? Mò mẫm rồi tự tu. Còn ngày giờ này các con có Thầy đứng lớp dạy từ lớp thấp
đến lớp cao, cũng như người mẹ nắm dắt tay đứa con tập cho nó đi, tập cho nó đứng.
Các con thấy người mẹ không? Hôm nay chúng ta đi đứng được vững vàng như thế
này, công ơn của người mẹ chúng ta nhiều lắm các con. Các con cứ nghĩ lại đi mà
thương mẹ mình. Nhìn đứa con mình đang tập nó đi chập chững, mình sẽ thấy nỗi
khổ của người mẹ. Có đúng không các con?
Thì hôm nay
Thầy là một người cha, một người mẹ, nắm tay các con dẫn đi để làm chủ sự sống
chết, sanh tử luân hồi này. Các con có thấy nỗi cực khổ của người mẹ, người cha
này không? Nếu không cực khổ làm sao Thầy từ miền Nam mà đi ra miền Bắc như thế
này và kêu gọi lòng thương yêu của các con; đoàn kết, đừng nói xấu nhau, đừng
ly gián nhau, phải thương nhau! Chúng ta là những con người, là người Việt Nam,
phải thương nhau. Trong chiến tranh, biết bao nhiêu tổ tiên chúng ta, biết bao
nhiêu cha mẹ chúng ta, biết bao nhiêu anh em của chúng ta đã nằm xuống lòng đất
để đổi lấy đất nước độc lập, tự chủ như ngày hôm nay. Chúng ta ra nghĩa trang
mà nhìn thấy lớp lớp những cô, bác, anh, chị, em chúng ta đã nằm xuống dưới
lòng đất. Máu đã đổ thấm cái mảnh đất này.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét