155- LÒNG THƯƠNG YÊU SỰ SỐNG CỦA MUÔN LOÀI
(19:43) Trưởng
lão: Đức Phật dạy: “Chỉ có con người là duy nhất làm chủ sanh - già
- bệnh - chết.” Tại sao con người là duy nhất làm chủ được sanh - già - bệnh
- chết? Con bò, con trâu, con chó có làm được điều này không? Làm sao chúng có
trí tuệ như con người? Còn chúng ta có trí tuệ biết thiện, biết ác, biết nói lời
nói đó người ta sẽ đau khổ, biết chửi người ta lời nói đó người ta tức giận. Tại
sao biết như vậy mà chửi người ta, nói những lời làm cho người ta đau khổ? Người
ta đau khổ mình sung sướng lắm sao con? Có phải không? Cho nên vì vậy mà muốn từ
bắt đầu làm chủ mình thì không nên có lời nói ác, không nên có sự suy nghĩ ác,
không nên có những hành động ác.
Hành động
các con ác như thế nào các con biết không? Mua con cá ngoài chợ về cầm dao đập
cái bốp trên đầu, nó giãy giụa, rồi các con làm thịt, làm thành thực phẩm vợ chồng,
con cái ngồi lại ăn bữa cơm: “Cá bữa nay tươi ngon quá!” Chứ các con có
thấy sự đau đớn của con cá giãy giụa trước khi thành thực phẩm cho các con ăn
không? Các con có biết miếng thịt heo, miếng thịt bò là cả một sự đau khổ của một
con vật, người ta đâm cổ, người ta đập đầu chúng rồi bán cho chúng ta từng kí
lô thịt, để rồi về chúng ta làm thực phẩm. Sự đau đớn, sự giãy giụa, sự tham sống
của loài vật! Nó có muốn chết không các con? Vừa rồi báo chí có đăng có hai người
dẫn một con trâu để làm thịt. Khi con trâu không chịu đi, một người đánh, một
người lôi, nắm dây lôi.
(21:41) Phật
tử 1: Chắc con xin phép Thầy cho con mấy phút ạ. Xin mời các vị vào trong để
Thầy tiếp tục ạ.
Trưởng
lão: Các con vào
trong này hết đi.
Phật tử 1: Xong chưa ạ? Xin các vị ổn định, trật
tự. Các vị khẩn trương để tiếp tục nghe lời huấn từ của đức Trưởng lão.
Trưởng
lão: Vì lợi ích rất
lớn của Phật pháp như vậy, đem lại sự làm chủ sanh - già - bệnh - chết của
chúng ta, thế sao chúng ta là con người mà chúng ta không học, không thi hành,
không rèn luyện? Hai người dẫn con trâu đem đi làm thịt, con trâu biết mình sắp
bị người ta làm thịt cho nên trên đường đi thì con trâu không chịu đi nữa, ghì
trở lại, không bước đi nữa. Một người dùng cây đánh con trâu, một người dùng
dây lôi con trâu đi, con trâu đứt dây, chém hai người này bị thương nặng và đồng
thời những người công an người ta dùng súng bắn chết con trâu. Và hai người này
đem đến nhà thương thì cũng chết. Đấy là sự tự vệ của con trâu, biết mình sẽ bị
họ dẫn đi và đem vào lò sát sanh giết mình cho nên tự phản ứng chống lại. Đấy
là tin của báo chí đăng rất rõ ràng. Như vậy chúng ta biết con trâu đâu có muốn
chết. Chúng ta muốn bắt con trâu để giết nó, để làm thịt chúng ta ăn thì phản ứng
của con trâu là vậy, trước khi chết mình giết chết được; Bước đường cùng cho
nên phản ứng vậy.
(24:27) Chúng
ta nỡ đành lòng nào! Một sự sống, một cọng cỏ, một cây rau trên hành tinh này,
chúng ta ăn để sống thì chúng ta thấy rằng có sự chết của cây rau, cây cải.
Chúng ta thấy rõ ràng! Không nhổ cây cải làm sao có cây cải chúng ta ăn? Chắc
chúng ta cũng chưa bao giờ ăn thịt không mà sống, có rau cải, có lúa gạo. Nhưng
mỗi lần mà chúng ta nuôi sống thì có sự chết, có sự chết!
Thầy ăn
chay, không ăn thịt chúng sanh vì lòng thương yêu sự sống của loài động vật,
nhưng lòng thương yêu sự sống của loài thảo mộc nữa Thầy cũng rất thương; Cho
nên ăn vì sự sống của Thầy, vì sự tu tập để ra khỏi cái thân đầy đau khổ, cái
thân huân vào biết bao đau khổ, chết chóc, không loài động vật thì loài thực vật.
Ra khỏi cái thân này mình hạnh phúc vô cùng. Vì có sự sống này thì phải có sự
chết kia, cho nên nói sanh diệt từng phút, chúng ta sống thì có sự chết! Cho
nên chúng ta còn tha thiết gì mang cái thân mà có bao nhiêu sự sống phải cung cấp
cho nó? Rồi một ngày nào đó chúng ta nằm xuống, thân chúng ta trở thành thực phẩm
cho những loài vật khác ăn. Các con không tin thì nhìn con chuột chết, những
con giòi lúc nhúc trong thân con chuột, có không các con? Đó là thực phẩm cho
loài động vật. Rồi cái thân chúng ta tan hoại thành một đống phân, có phải
không? Thành một đống đất hôi, lúc bây giờ nó là thực phẩm của những loài cây,
thảo mộc; Chúng ăn vào đó để mà nuôi thành trái xoài, trái mít, từ đó chúng ta
cho rằng trái xoài ngon, trái mít ngon chứ không ngờ là ăn một đống phân bất tịnh.
Có đúng không các con?
Vậy mà chúng
ta hàng ngày lại thích ăn! Sáng ăn, trưa ăn, chiều ăn, lại còn tối đi ăn đêm.
Ăn toàn là đồ bất tịnh mà chúng ta đâu có hay. Vì thế mà thân chúng ta hằng bị
đau đớn, bệnh tật này, bệnh tật khác. Có nhiều người ăn nhiều quá, bệnh càng
nhiều. Đừng nghĩ rằng thân chúng ta mập là mạnh khoẻ. Vua chúa bao giờ cũng ăn
cao lương, mỹ vị, ăn đồ độc, ăn cả óc khỉ! Cột con khỉ như thế này trong một
cái lồng rồi dạt đầu nó ra xong lấy muỗng múc ăn óc để cho nó bổ, để cho nó sống
lâu. Nhưng mà vua chúa có người nào sống lâu không các con? Có người nhà giàu
nào mà sống lâu không? Nhưng họ ăn toàn là thứ độc dược.
Thầy nghe
nói như thế này: Những con yến ở ngoài biển làm tổ để đẻ con, nó ói nước miếng
ra để xây từng cái tổ. Chúng ta nói rằng yến rất bổ cho nên chúng ta lấy đi tổ
yến, đến khi con chim yến đẻ con thì không có tổ, nó phải ói máu ra để làm tổ
các con! Rồi chúng ta lại lấy cái tổ đó đi, nói tổ yến màu đỏ thì còn bổ hơn.
Trời ơi! chúng ta bổ mà con chim yến không có chỗ đẻ con, phải ói thành máu mà
chết các con. Các con có nghe lời Thầy nói không? Có đau xót không các con? Vậy
chất bổ hôm nay mà chúng ta gọi là tổ yến mà chúng ta thường quý, mua là đắt,
có nhiều người cúng dường cho Thầy. Thầy đâu nỡ lòng nào uống. Sao mà uống được
hả các con? Các con thấy yến nó làm trong cái hộp. Thôi từ này về sau chúng ta
đừng mua cái đó nữa các con. Đau khổ vô cùng. Là một con người chúng ta phải có
tâm từ, lòng thương yêu của chúng ta đối với sự đau khổ của chúng sanh. Thậm
chí cây cỏ chúng ta ăn mà chúng ta còn thương xót sự chết, sống của nó kia, huống
hồ là loài động vật biết đau đớn, biết giãy giụa các con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét