164- THÂN KIẾN LÀ GÌ?
Phật tử: Con thưa Thầy! Cái phần thân kiến
và giới cấm thủ Thầy dạy cho chúng con kỹ hơn ạ?
Trưởng
lão: À, nó sẽ nằm
trong Ba mươi bảy phẩm trợ đạo, Thầy chỉ cho mấy con. Thân kiến là mấy con chấp
cái thân của mấy con, ai động tới thì sân giận tức giận, ai chửi mắng thì chấp
cái thân của mình gọi là thân kiến. Tức là cái ý, cái kiến hoặc của mình, cái ý
kiến của mình cho cái thân này là thật. Thân này đâu phải là thân của con, thân
này chẳng qua là thân nhân quả, mấy con tạo cái nhân quả cho nên phải thọ lấy
cái thân này mà chịu khổ đau.
Cho nên nó
là thân nhân quả chứ đâu phải thân của mấy con. Mấy con lầm chấp cho nó là thân
kiến. Đó là cái sai, tất cả những cái này là danh từ để mà học hiểu của Đại Thừa.
Còn Phật dạy chúng ta tu chứ không dạy chúng ta đi học để mà gọi là thân kiến,
chấp kiến… nó không có những điều đó đâu. Giữ tâm bất động, thanh thản, vô sự
là không còn thân kiến. Hiểu không? Con thấy không?. Đâu có đi học, đi hỏi để
mà làm giảng sư để đi giảng. À, nói bây giờ thân kiến như thế nào, rồi những
cái gì gì như thế nào, rồi giải thích. Đi làm cái chuyện đó chi cho mất công để
làm cái gì, ở đây đâu có phải học chữ nghĩa.
(16:42) Toàn
bộ những cái ý, những kinh sách mà dạy về cái này là toàn bộ của các sư Trung
Quốc đưa vào Việt Nam dạy cho các thầy Việt Nam tu học kiểu đó, cho nên cuối
cùng các sư ở Việt Nam có ông Hòa thượng nào làm chủ được sinh, già, bệnh, chết
chưa? Chưa, đi học nói à. Rồi mở trường cao đẳng Phật học dạy người ta học nói
chứ có dạy người ta làm chủ sinh, già, bệnh, chết đâu. Nói cho luôn, không có
ông nào làm được gì hết!. Cuối cùng chết ở trên bệnh đau, đi nhà thương, ăn ở
trên giường bệnh, rồi rên la. Từ Hòa thượng lớn đến Hòa thượng nhỏ, thậm chí
như có nhiều, đều bị bán thân bất toại như Hòa thượng Thiện Hòa nằm suốt cả năm
mới chịu chết, quá khổ, ỉa đái một chỗ, bài tiết một chỗ.
May là có thị
giả giúp đỡ chứ không khéo nằm ở trên cái bất tịnh của chính bản thân mình. Quá
khổ! Tại sao chúng ta tu mà chúng ta khổ đến như vậy, đó là tu sai pháp đó, tu
theo Phật pháp của Trung Quốc đó. Các con còn hỏi gì Thầy nữa hay không?.
Phật tử: Dạ con thưa Thầy, con có chú Phật
tử muốn hỏi Thầy ạ.
Con thưa Thầy!
Con là Thích Minh Thanh Phúc ạ
Trưởng
lão: À! Mấy con
cứ hỏi, hỏi lớn, Thầy trả lời cho, chứ không, Thầy không có thì giờ nhiều?
Phật tử: Con là Thích Minh Thanh Phúc ạ.
Dạ thưa Thầy, tu theo cách thức chỉ ngồi chơi thì cụ thể ngồi chơi như thế nào.
Con cảm thấy lúng túng lắm ạ?.
Trưởng
lão: À! Cái
danh từ ngồi chơi thì sự thật ra người tu không có thì giờ mà ngồi chơi. Ngồi
chơi tức là không ôm một cái pháp nào hết, quan sát từng cái tâm niệm của mình
xem nó khởi lên, nó ham muốn cái gì thì gọi là ngồi chơi. Mà khi có từng tâm niệm
khởi lên ham muốn thì ngay đó pháp Như lý tác ý dập đầu nó liền. Ví dụ như bây
giờ nó khởi lên Con ngồi đây, đang ngồi tu mà khởi lên cái niệm nhớ gia đình
con cái thì ngay đó tác ý ngay liền: “Ái kiết sử, đi! Chỗ này tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự”. Ngay đó, cái niệm đó bị diệt ngay tức khắc, chỉ
cho rõ mặt nó, Ái kiết sử. Tại vì nó nhớ con cái của nó tức là Ái kiết sử chứ
sao, cho nên mình nói: “Đây là Ái kiết sử, đi! Chỗ này là chỗ tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự”, thì nó sẽ lặn mất, nó sẽ đi. Chứ không phải thấy
nó ló đầu lên rồi dừng nó lại thì tức là không hiểu nó là cái gì, cho nên nó cứ
ló lên hoài. Còn cái này mình điểm mặt ngay nó: “Ái kiết sử đi! chỗ này
không phải là chỗ mày đến”.
(19:42) Các
con thấy không? Mình tu đâu đó có căn cơ đàng hoàng mà, vậy mà nó còn đến đi
năm, ba lần mới hết chứ đâu đuổi có mà dễ, phải không? Còn ở đây mà nhớ hồi nãy
chửi lộn với thiên hạ hồi nãy, cái ông này nói hơn nói thua, nói hạ mình này
kia nọ, thì ngay đó mình nói: “Đây là nhân quả, trước kia mình cũng nói
mạt sát người ta bây giờ người ta mạt xát lại mình. Có gì mà phải buồn! Đây là
chỗ bất động!” Thì ngay đó thấy nó rõ ràng là nhân quả thì nó phải đi
thôi.
Các con thấy
cái ngồi chơi không?. Ngồi chơi là ngồi như vậy đó mới là ngồi chơi và giờ nó
đi rồi thì ngồi chơi chứ có gì đâu, nhưng mà nó đến là tôi làm việc đó, còn nó
không đến thì tôi ngồi tôi chơi, chứ tôi có làm gì đâu, tôi là người vô sự mà.
Con thấy chưa? Cái ngồi chơi là như vậy, con hiểu chưa?
Phật tử:Dạ con đã hiểu ạ, con xin cảm ơn Thầy
ạ.
Trưởng
lão: Ừ! Còn ai
hỏi gì Thầy nữa không?.
Phật tử: Vâng ạ, con kính thưa Thầy,
chúng con xin được tiếp nhận lời thỉnh giáo của Thầy, chúng con xin hứa cả với
Thầy là chúng con sẽ đoàn kết chặt chẽ tay nắm bàn tay, cùng nhau chung lưng đấu
cật để xây dựng chánh pháp của Phật Như Lai và chúng con sẽ hứa cả với Thầy
chúng con sẽ cố gắng hơn nữa, để thời gian như Thầy chỉ dạy cho chúng con để cứu
chúng con ra khỏi nhà sinh tử luân hồi ạ.
Trưởng
lão: Ừ! Vậy tốt
lắm! Cố gắng mấy con.
Phật tử: Da! Chúng con xin cố gắng và
nguyện tri ân công đức Thầy ạ.
Dạ, thưa Thầy
ạ! Muốn hay không muốn thì chúng con vẫn là những người thế gian ạ. Thì năm mới,
cũng đã kết thúc một năm cũ, để đánh dấu 365 ngày, và chúng con chuẩn cho 365
ngày tới, chị em chúng con tất cả huynh đệ đều xin thành tâm một lòng kính chúc
sức khỏe Thầy ạ. Thầy khỏe mãi và mãi mãi Thầy cửu trụ thế gian để chỉ daỵ dẫn
dắt cho chúng con ra khỏi bến bờ sinh tử luân hồi ạ. Chúng con xin kính chúc sức
khỏe Thầy ạ.
Trưởng
lão: Thầy cảm
ơn mấy con, ráng tu mấy con! Rồi!
Phật tử: Dạ, vâng ạ!
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét