179- TU TẬP PHẢI THÂN CẬN THIỆN HỮU TRI THỨC
Đó thì mấy
quý Phật tử thấy, mình phải nghiên cứu kỹ cái giáo pháp của đức Phật và giáo
pháp của các Tổ.
Cũng như Thầy
dạy quý Phật tử tu, nhưng từ cái chỗ mà hiểu, quý Phật tử thì người hiểu như thế
này, kẻ nghĩ như thế khác, gọi là kiến giải. Mà sự kiến giải đó làm cho mình tu
lệch lạc.
Cho nên một
vị thầy dạy mà tu hành người ta phải theo từng chút, theo dõi theo từng chút.
Không khéo người đệ tử của mình nó tự kiến giải ra. Cái danh từ đó, người thì
hiểu như vầy mà kẻ hiểu khác, nó rất là nguy hiểm. Cho nên cái mà hiểu sai lệch
như vậy đó gọi là kiến giải, hay là tưởng giải. Mình cứ ngỡ cái người mà tưởng
giải ra đó, kiến giải ra đó, họ cứ ngỡ rằng họ hiểu đúng, chứ họ đâu có nghĩ rằng
họ hiểu sai. Chỉ có ông thầy biết họ hiểu sai. Cho nên khi tu mà quý Phật tử thấy
nó có những hiện tượng gì mà xảy ra thì hãy mau mau hỏi một vị thầy hướng dẫn
thì người ta sẽ hướng dẫn mình đi vào đúng cái quỹ đạo của nó. Không khéo thì
mình sẽ đi sai con đường tu tập.
Những người
mà thấy những hiện tượng chướng ngại thì nó dễ rồi. Nhưng những người mà thấy
những hiện tượng hỷ lạc, khinh an thì nguy hiểm hơn. Khi khinh an thì chúng ta
thích, hỷ lạc thì chúng ta thích. Cho nên khi thích thì chúng ta sẽ kéo dài cái
thời gian tăng lên. Và như vậy chúng ta sẽ lọt vào tưởng mà khó ra.
Cho nên ở
đây muốn mà tu tập theo Phật giáo thì quý vị nên chọn một vị thầy tu chứng, tức
là làm chủ sanh, già, bệnh, chết. Chứ đừng đụng có ai mình cũng theo tu thì
nguy hiểm, rất là nguy hiểm. Phải chọn một cái người đó, họ đã làm chủ được bốn
sự đau khổ: sanh, già, bệnh, chết, thì chừng đó chúng ta sẽ theo người đó mà tu
tập. Bởi vì đức Phật nói: “Phải thân cận thiện hữu tri thức”, đó là
cái đầu tiên. Nhờ thân cận thiện hữu tri thức, mình mới thưa hỏi. Rồi thưa hỏi,
rồi về mới tập luyện. Tập luyện rồi thưa hỏi, và cứ như vậy cho đến khi mình tu
đúng. Đó là điều quan trọng nhất.
(18:05) Cho
nên muốn tu theo đạo Phật thì cần phải chọn người thiện hữu tri thức. Mà người
thiện hữu tri thức không phải là người nói, người thuyết giảng suông. Người ở
trong trường Cao đẳng Phật học, Đại học Phật giáo đi ra là những người không
tu, mà những người học. Đừng nên theo những người đó. Những người đó chỉ biết
nói chứ không biết hành. Cho nên khi cái lời nói với cái hành nó không đi đôi
đâu. Ở đây là chọn lấy cái người tu tập có hành mà đã làm chủ được sự sống chết
của họ. Sân - người ta chửi, người ta nói gì, người đó vẫn vui vẻ cười, không
buồn phiền. Đời sống - cho họ ăn gì ăn, họ không bao giờ đòi hỏi phải ăn bổ béo
hay hoặc là ăn như vầy quá ớn. Người tu thì không ớn. Chín tháng ở trên Hòn
Sơn, Thầy ăn toàn lá cây mà Thầy có ớn đâu.
Quý Phật tử
thấy một con người như thế này mà như là con bò ăn lá cây, mà sống được. Tại vì
mình không tập, chứ mình tập luyện, cái gì cơ thể của mình cũng quen được hết.
Thầy cũng vậy. Đầu tiên ở trên Hòn Sơn, Thầy trèo lên, Thầy ở trên cái đỉnh. Mỗi
lần ở trên đỉnh mà đi xuống để mà xin gạo, xin cơm mà ăn thì quá vất vả. Cho
nên đầu tiên Thầy lên trên đó, Thầy cứ giảm cơm lần và ăn lá cây rừng. Cứ tăng
dần cái lá cây rừng lên. Và cứ như vậy tăng dần lên cho đến khi không còn dùng
cơm nữa vẫn sống, tức là cơ thể nó đã quen rồi. Chứ còn dục không, bây giờ mấy
con đang ăn uống như thế này mà dục không, Thầy nói bây giờ ăn rau thôi, chứ đừng
nói lá cây rừng, ăn rau thôi vẫn sống không nổi. Nó thành bệnh mấy con hết.
Cho nên muốn
tu tập thì mấy con nhớ kỹ cái điều: “Phải thân cận thiện hữu tri thức,
phải tìm một vị Thầy”.
Cũng như bây
giờ mấy con về đây muốn tu theo Thầy. Bởi vì Thầy, vào đây không phải là người
nào Thầy cũng đến Thầy dạy đâu. Không phải đâu mấy con. Thầy sẽ xem: Một cái
người có ý chí, có nghị lực, có quyết tâm tha thiết tu hay là đến đây để mà tu
thử? Tu chơi là hoàn toàn Thầy không dạy, tu thật thì mới dạy. Đến đây, Thầy
cho mấy con sống độc cư một tuần lễ cho đến ba tháng. Một người mà quyết tâm
tu, người ta sống một mình, bao lâu người ta cũng không sợ. Mà một người mà tu
chơi, tu giả, mà vô đó một tuần lễ thì mấy con biết chỉ còn nước mấy con xin
thôi ra, buồn quá! Bởi vì ở trong đó không được nói chuyện với ai hết. Tới trưa
thì mấy con được mang cơm vào đúng đi khất thực, ăn cơm mà không được nói chuyện.
Mấy con nói
chuyện Thầy không rầy mấy con đâu. Bởi vì Thầy biết mấy con là những con người
thì nó phải vậy thôi. Nhưng Thầy biết mấy con tu không được. Nhưng khi mà Thầy
cho mấy con cái thất, mấy con sống độc cư, không chơi, không nói chuyện với người
nào. Thầy cho người theo dõi, báo cáo từng chút. Thầy thấy được và Thầy chấp nhận.
Sau ba tháng là người đó sẽ được ở gần bên Thầy. Mấy con thấy Thầy ở trong đó,
chứ người mà ở sát bên Thầy khó quá, không có ai hết. Thầy chọn đàng hoàng, Thầy
mới dạy đạo, chứ đâu phải là đụng người nào cũng dạy đâu. Các con hiểu điều đó.
Mà chỉ lấy cái hạnh độc cư mà để trắc nghiệm thì mới biết được cái người quyết
tâm hoặc là không quyết tâm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét