180- PHÁP NHƯ LÝ TÁC Ý
Đời mấy con
thấy khổ, mang thân này là mang thân khổ, hở ra một chút rất khổ mấy con. Người
ta nói trái ý mình cũng khổ, người ta làm một cái điều mà mình chướng ngại là
mình cũng thấy khổ rồi. Ngay cả bản thân, ngay cả tư tưởng của mình thôi, tự nó
nó cũng làm khổ lấy mình. Thân đau cũng khổ, tâm không yên cũng khổ; chuyện
này, chuyện khác ở bên ngoài tác động làm cho nó cực khổ. Đời sao khổ nhiều dữ
vậy? Thế mà sao mà chúng ta biết được Phật pháp mà chúng ta lại không tu, lại tạo
thêm?
Thí dụ như
bây giờ các con sống một mình nè, các con có thêm một người vợ nữa thì mấy con
đã khổ thêm đó. Rồi sanh con đó, mấy con lại khổ thêm nữa. Các con thấy chưa?
Đâu có hạnh phúc đâu! Người ta cứ ngỡ tưởng rằng mình có vợ có con là hạnh
phúc, chứ thật đâu có hạnh phúc. Nghiệp báo đến với mấy con đó, nó đòi nợ mấy
con đó. Cho nên mấy con thấy sống một mình rất là an ổn. Thế mà biết được Phật
pháp nữa lại càng giải thoát hơn!
(23:30) Thì
mấy con thấy trong đường tu tập của đạo Phật nó thực tế và nó cụ thể: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc”. Bây giờ Thầy trở về phương pháp, thì mấy con
thấy không? Nói cho nhiều, thuyết cho nhiều, đâu có bằng ôm một cái chân lý để
mà được giải thoát.
Thí dụ, bây
giờ Thầy ngồi đây một mình Thầy. Thầy ngồi mà cứ cố gắng giữ cái tâm bất động,
yên lặng của mình thì bị ức chế tâm. Cho nên Thầy ngồi, Thầy xem coi cái tâm
mình nó còn khởi niệm gì không? Thì trong khi đó Thầy biết nếu mà khoảng một
phút, hai phút, năm phút, mười phút thì sẽ có niệm này hoặc niệm khác. Cho nên
Thầy nhắc như thế này: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, rồi
Thầy im lặng. Thì khoảng độ chừng nửa phút thì Thầy tác ý: “Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự”, rồi im lặng, để xem xét tâm mình nó có khởi niệm
gì không?
Khởi thì tư
duy quán xét xả cái niệm đó, mà không khởi thì lại tiếp tục tác ý: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Và cứ như vậy để bảo vệ và giữ gìn
cái chân lý này. Cái tác ý, Như Lý Tác Ý - như cái lý của cái chân lý đó mà tác
ý để bảo vệ cái chân lý đó. Cho nên Thầy nhắc: “Tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự”. Rồi im lặng để xem sự bất động của nó, rồi lại tác ý. Chứ nếu
mà để im lặng kéo dài thì nó không bao giờ kéo dài được đâu. Cái tâm chúng ta
nó nhiều chuyện lắm mấy con, nó không có vô sự đâu. Cho nên Thầy lại tác ý nữa.
Và cứ như vậy suốt giờ này qua giờ khác, ngày này qua ngày khác, tâm Thầy sẽ bất
động.
Trong bảy
ngày thì trước khi mà nó bất động, nó sẽ ở đâu mấy con biết không? Nó định trên
thân nó đó. Nó sẽ thấy ở trên thân nó chỗ nào? Toàn thân nó, nó biết từ dưới
chân lên trên đầu. “Cảm giác toàn thân tôi biết tôi hít vô. Cảm giác
toàn thân tôi biết tôi thở ra”. Nhưng mấy con lấy cái câu này, mấy con tác
ý để giữ cái tâm mình, để biết cảm giác toàn thân thì bị ức chế tâm. Để tự
nhiên nó như vậy, các con nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” chứ
không dùng câu đó. Nhưng nó lại cảm giác toàn thân nó biết. “Cảm giác
toàn thân tôi biết tôi hít vô. Cảm giác toàn thân tôi biết tôi thở ra”.
Câu đó để
xác định nó đang làm cái gì đó mấy con biết không? Nó đang tu Tứ Niệm Xứ đó mấy
con. Nó ở trên, nó cảm giác toàn thân, chớ cái cảm thọ đau chỗ nào, nó biết liền
chỗ đó. Tâm nó khởi ra niệm, nó biết liền. Tức là trên thân quán thân, trên tâm
quán tâm, trên pháp quán pháp, trên thọ quán thọ. Đó là nó ở trên Tứ Niệm Xứ.
Mà ở trên Tứ Niệm Xứ thì đức Phật đã xác định bảy ngày đêm nó chứng đạo. Nghĩa
là bảy ngày đêm nó đủ Tứ Thần Túc mấy con, nó đủ Thần Túc, bốn cái lực như Thần
đó. Cho nên vì vậy nó đâu có khó đâu! Có bảy ngày đêm mà, có dài đâu.
Đó các con
thấy không? Từ cái chỗ mà tâm bất động, mà các con cố gắng giữ gìn bảy ngày đêm
cái chỗ tâm bất động đó bằng cái phương pháp Như Lý Tác Ý. Như Lý Tác Ý: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Như cái lý của cái câu đó đó, Thầy
tác ý ra. Rồi để cái tâm Thầy yên lặng, rồi Thầy tác ý, rồi lại để tâm yên lặng.
Mà cứ kéo dài mãi như vậy bảy ngày đêm không ngủ mấy con. Nó tỉnh táo, nó không
buồn ngủ đâu. Mà nó còn buồn ngủ tức là nó còn si đó mấy con. Cho nên tiếp tục,
mình tu tập để mình phá. Khi mà nó còn buồn ngủ thì mấy con đi kinh hành. Nó có
phương pháp Thân Hành Niệm mà con. Chứ mấy con ngồi đó, mấy con tác ý một hơi,
nó ngủ mất. Mấy con phải hiểu cái chỗ đó. Cho nên mấy con đi thì nó không có ngủ
đâu. Mà đi nếu mà nó buồn ngủ ít thì mấy con đi, thì nó tỉnh. Mà nó buồn ngủ
nhiều, mấy con đi nó xiên qua, nó xiên lại giống như người say rượu vậy đó. Mà
nhiều khi nó té nữa khác, bị vì nó buồn ngủ quá buồn ngủ rồi.
Mà muốn phá
cái hôn trầm, buồn ngủ nặng như vậy đó thì chỉ có phương pháp tác ý từng hành động,
gọi lại Thân Hành Niệm. “Dở chân lên” thì mình dở chân
lên. “Đưa chân tới, hạ chân xuống, hạ gót xuống”. Từng hành động “Dở
chân lên” thì mình dở chân lên. Tức là cái lệnh mình truyền, mình tác
ý “Dở chân lên” thì mình dở chân lên. “Hạ chân xuống”, “Hạ
gót xuống”. Đó, từng hành động ở trên cái chân của mình như vậy, mình tác ý
thì nó mau tỉnh lắm mấy con. Chứ còn mấy con đi không vậy nó vẫn ngủ đó. Tới chừng
nó buồn ngủ rồi, mấy con biết nó si ghê gớm lắm, nó thích ngủ lắm. Nó lén lén,
nó trốn trong cái hốc kia, nó ngồi nó ngủ đó.
Cho nên
trong khi tu mình phải có ý chí, phải quyết liệt. Chứ lúc bây giờ nó lười biếng
ghê gớm lắm, nó không có chịu đi đâu. Mà một cái người mà không có ý chí, không
có quyết tâm thì sẽ tìm cái góc mà ngủ. Còn cái người mà quyết chiến mà để thắng
mình đó thì cái người đó họ đứng dậy họ đi.
(29:11) Đức
Phật nói: “Thắng trăm trận không bằng thắng mình một trận" là
cái này. Nghĩa là cái người tướng ra trận, họ thắng một trăm trận. Đánh với giặc,
họ thắng một trăm trận, nhưng mà không bằng họ thắng bản thân họ. Thì mấy con
thấy một trăm trận mà không bằng thắng họ một trận thì mấy con biết nó khó lắm.
Thắng mình nó rất khó chứ đâu phải dễ.
Cho nên ở
đây Thầy dạy mấy con cái câu, mấy con nhớ kỹ. Thí dụ như người ta chửi mấy con
hay người ta nói nặng mấy con cái gì “Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự. Nhân quả đừng chấp, đừng giận”. Mấy con nói vậy, mấy con thấy an
vui, mấy con không giận nữa, mấy con không buồn nữa. Có cái sự kiện gì chướng
tai, gai mắt, buồn khổ thì mấy con cũng tác ý: “Tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự. Tất cả các pháp đều vô thường”, thì tâm mấy con sẽ an ổn ngay
liền. Mấy con học ngay cái đó để cứu khổ mấy con.
Trong gia
đình mấy con không chuyện này, có chuyện khác nó xảy ra. Mà muốn nhẫn được thì
phải có phương pháp. Ai nói nhẫn cũng dễ hết, “Tôi nhẫn tôi chịu đựng, nhưng
mà tôi ức chế cái tâm của tôi, tôi chịu đựng chứ tôi khổ lắm!”. Có phải
không? Mấy con thấy, mình nhẫn mà. Nhưng mà câu tác ý nó sẽ không bị ức chế, nó
làm cho mình xả được. “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Tất cả
đều là nhân quả, buông xuống, bỏ xuống đi”, mình nhắc nó vậy cái tâm mình
nó thanh thản, nó bất động, nó giải thoát liền mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét