182- NGƯỜI CƯ SĨ GIỮ GÌN NĂM GIỚI
(34:02) Mà
việc lành, việc thiện đức Phật đã dạy chúng ta rồi. Người cư sĩ mấy con có năm
điều lành để mấy con giữ. Năm cái giới luật của Phật, có phải không? Mấy con thấy:
Không sát
sanh tức là Đức Hiếu Sinh, lòng thương yêu của mình đối với loài chúng sanh, với
mọi người. Người ta chửi mình, chứ mình nhất định là không chửi ai hết, không
nói một cái lời để làm cho người ta buồn khổ. Thì như vậy là Đức Hiếu Sinh của
mình chứ gì.
Rồi không trộm
cắp tham lam, không lấy của ai. Mình làm có được nhiều mình ăn nhiều, ít mình
ăn ít, không lấy của người khác.
Rồi không tà
dâm, có vợ có chồng với nhau thì phải giữ chung tình, chung nghĩa với nhau thì
như vậy là không tà dâm. Đó là giới thứ ba.
Giới thứ tư
là không vọng ngữ, không nói dối, không nói gạt.
Giới thứ năm
là không uống rượu chè, không hút thuốc phiện, không xì ke ma túy. Những cái chất
đó nó làm hại cơ thể của chúng ta.
Cho nên năm
cái giới của đức Phật quá đầy đủ hạnh phúc của một con người rồi mấy con. Ai
đem lại hạnh phúc này cho mấy con? Là năm cái giới này chứ còn cái gì. Các con
thấy Phật pháp nó hay rất tuyệt vời, mà chính mình giữ năm giới là mình “tự
thắp đuốc lên mà đi” rồi.
Còn mấy con
khá hơn một chút nữa là mấy con giữ Thập thiện – Mười điều lành. Bắt đầu mấy
con trở thành tu sĩ hết đó. Mặc dù bây giờ mấy con đang mặc chiếc áo cư sĩ, đầu
không cạo. Nhưng mấy con giữ gìn mười giới trọn vẹn là mấy con hơn các vị tu sĩ
rồi đó, các con thấy không?
Bởi vì mười
giới trong đó có cái giới Không Ăn Phi Thời, tức là ăn ngày một bữa. Tu sĩ mới
ăn ngày một bữa, có phải không? Mấy con thấy không? Mình cư sĩ mà mình ăn ngày
một bữa, mấy Thầy bằng mình không? Mấy ông Hòa thượng sáng còn ăn sáng thì như
vậy là mấy con hơn rồi còn cái gì. Nội cái ăn không là chỉ người ta biết là ly
dục hay chưa đó. Còn một cái người tu sĩ là một cái người đệ tử của Phật, người
ta ly duc, ly ác pháp mà. Cho nên vì vậy mà người ta ăn để sống chứ đâu phải
người ta ăn để mập béo. Cho nên sáng người ta đâu có ăn, đâu có uống, đâu có
gì. Trưa người ta ăn. Chiều người ta không ăn uống gì hết. Chỉ có giờ đúng ngọ
người ta ăn, ăn để sống mà. Rồi ăn cũng không phải chê cái món ngon, món này dở,
ăn để sống. Cái gì ăn để sống được người ta ăn, chứ người ta không có chê.
Còn mấy con
vô thất ở một thời gian, tu một thời gian. “Trời ơi! Cho tôi ăn vậy riết
rồi tôi chắc chết, bữa nào cũng rau cải như thế này, nước tương vầy thôi chịu
chết”. Trời đất ơi! Vô tu mà chứ bộ vô đây để mình đi chợ, đi búa, mình nhà
giàu sao, có phải không? Đi vô đây đâu phải đòi ăn đòi uống, đó là cái sai của
mấy người tu mấy con. Ở đây người ta cung cấp mình cái gì, mình ăn cái nấy, nhiều
khi người ta thử mình đó. Thời gian tu, bây giờ mấy con còn yếu người ta cho mấy
con ăn cái này, cái kia, cái nọ một ngày ba bốn món ăn đó. Chứ sau này người ta
cho chỉ toàn là rau lang luộc chấm với nước tương. Nước tương rồi, người ta sẽ
cho toàn là nước muối không có bột ngọt, không có cái gì trong đó hết. Thử coi
ông Thầy nào, coi thử cô nào mà chịu nổi? Nổi thì ở tu, không nổi thì rút về để
mà ăn, có phải không?
Tu mà, trời
đất ơi! Phải giải thoát, chứ sao lại mình tu cái ăn cái uống của mình? “Trời
đất ơi, sữa bơ thiếu gì mà Thầy không cho uống một cái ly sữa nào, không cho uống
một cái hộp sữa nào hết trơn vậy là bổ chỗ nào?” Trời đất ơi, đi tu mà
còn bổ? Bởi vậy, tu vậy tu cái gì?
Cho nên đối
với Thầy là người nào mà tu, vô đây mà tu mà còn nói ăn, nói uống. Thầy
nói: “Đi về đi cho rồi đi, ở đây không có chấp nhận cái ăn uống”. Người
ta tu, cái thân của người ta như cái que tăm, như vậy cái tinh thần của người
ta nó mới lớn. Còn mấy con cái thân nó mập bự như thế này thì cái tinh thần mấy
con nó nhỏ như một cây kim vậy, thì làm gì mà thành Phật được? Các con hiểu điều
đó chưa?
(38:23) Cho
nên hôm nay quý Phật tử về đây nghe Thầy nói về cái vấn đề của một người tu, phải
không? Cho nên người cư sĩ của các con thì chỉ cần năm giới thôi là hạnh phúc
gia đình của mấy con đầy đủ. Đem đến cho mấy con đời sống của mấy con rất là an
vui, chỉ cần giữ năm giới thôi. Nhiều khi mấy con đến thọ Tam Quy – Ngũ Giới.
Thọ rồi có thọ đó, chứ về năm giới để qua một bên, ăn uống phi thời đủ loại, đủ
cách. Thậm chí như cả cái giới mà sát sanh, mấy con vẫn ăn thịt chúng sanh như
thường. Vô chùa rồi quy y, thọ Tam Quy – Ngũ Giới có thọ chứ. Thọ cho có giấy tờ,
chứ sự thật ra mấy con có giữ gìn giới không? Cái đó là cái tội lỗi lớn lắm mấy
con.
Cho nên khi
mà không thọ thì thôi, mà đã thọ là đệ tử của Phật thì phải sống cho đúng những
giới hạnh của Phật, mới xứng đáng là đệ tử của Phật. Người cư sĩ của mấy con có
năm giới thôi. Còn người tu sĩ, mấy con mới bắt đầu mà là tu sĩ, mười giới cho
trọn vẹn. Không được phi thời một cái giới nào cả, không được phạm một cái giới
nào cả mới gọi là Giới luật. Giới là hàng đầu mà, Giới – Định – Tuệ. Mà một người
tu mà không giới luật thì tu cái gì đây bây giờ? Cho nên căn cứ vào giới, người
ta biết cái người đó tu được hay là không được rồi, người ta biết rồi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét