183- ÔM CHẶT PHÁP TÂM BẤT ĐỘNG
Thì hôm nay
mấy con đến đây để nghe Thầy dạy thì Thầy sẽ dạy cho mấy con nghe từ người tu
sĩ cho đến người cư sĩ. Người cư sĩ mấy con chỉ cần giữ tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự là mấy con được giải thoát. Và cuối cùng mấy con bảo vệ được cái
này, từng sống ở trong cái tâm bất động, thanh thản này thì mấy con đã chứng đạo.
Người ta nói gì, mấy con vui vẻ không buồn, không giận, không hờn, không trách
ai hết. Tâm mình bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, lúc nào cũng vậy hết thì
mấy con dù là cư sĩ, mấy con cũng vẫn chứng đạo rồi. Cái tâm đó là cái tâm giải
thoát, cái tâm chứng đạo của Phật giáo mà, cái chân lý của đạo Phật ở chỗ đó
mà.
Cho nên từ
lâu tới giờ Thầy giảng rất nhiều, nhưng Thầy cô đọng lại một cái câu mà thôi. Một
câu một thôi để giúp cho mấy con hoàn toàn sống được giải thoát. Mà mấy con muốn
giải thoát hay là không muốn giải thoát là do quyền của mấy con. Chứ hoàn toàn
Thầy không đi dùm cho mấy con được, không tu thế cho mấy con được. Mà “Mấy
con phải tự thắp đuốc lên mà đi” như lời đức Phật đã dạy. Bởi vì mấy con muốn
giải thoát hay là mấy con muốn khổ? Muốn khổ thì mấy con cứ giận hờn, phiền
não, la lối, mắng chửi thì đó là mấy con muốn khổ. Còn mấy con muốn giải thoát
thì “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Ở đây không phải chỗ giận
hờn, phiền não”, thì cái tâm mấy con sẽ được giải thoát hoàn toàn. Dù trong
chiếc áo nào mấy con cũng phải tu câu này hết, cũng phải bảo vệ và giữ gìn cái
câu này.
Đó, Thầy kết
luận để cho mấy con thấy rằng buổi gặp hôm nay là buổi gặp rất lợi ích rất lớn.
Để được Thầy nhắc nhở cho mấy con có một pháp duy nhất để cứu khổ các con. Như
vậy mấy con thấy đủ chưa? Còn con muốn thưa gì? Con thưa hỏi gì thêm con?
Phật tử: Dạ, con cảm thấy như vậy là quá
đủ với con rồi.
Trưởng
lão: Rồi! Như vậy
con ráng ôm pháp đó mà tu. Thật sự mà, con cố gắng ôm pháp đó tu, sẽ là đệ tử
chân chính của đức Phật, cũng là đệ tử của Thầy. Nghĩa là người nào mà quyết giữ “Tâm
bất động” là đệ tử của Phật, là đệ tử của Thầy. Bởi vì chỉ có tâm đó
là giải thoát mà thôi, không có hoàn toàn, ngoài ra đi tìm cái tâm khác là
không bao giờ có. Nhớ ngắn gọn: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” chỉ
có bấy nhiêu đó thôi. Mấy con không thuộc, mấy con về học cho thuộc đi. Rồi cứ
hàng ngày nhắc hoài, nhắc hoài thì nó sẽ tới tâm bất động.
(42:37) Bởi
vì đức Phật nói: “Có Như Lý Tác Ý lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh, mà
đã sanh thì bị diệt”. Mấy con nhắc hoài nó thành một cái lực của ý thức của
mấy con. Nhưng mấy con nhắc nó không khéo mấy con niệm thì chết được đó. Phải
hiểu cái tác ý nó khác, nhắc nó khác, mà cái niệm nó khác. Mấy con nghe người
ta niệm “Nam mô A Di Đà Phật” không? Có một cái cô đó, cô đến
chùa được ông thầy dạy cô niệm Phật, cô về cô niệm Phật. Cô đang ngồi, cô lần
chuỗi, cô niệm Phật, con cái cô ở dưới nhà bếp nó rầy rà đánh lộn, “Tao
mà không niệm Phật tụi bay chết”. Đó là niệm như vậy là trật, không có
đúng, các con hiểu chưa?
Cho nên tác
ý cái câu đó để cho cái tâm mình bất động đó, không phải là niệm cái câu đó.
Các con cứ niệm: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự. Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự…” Trời
đất ơi! Thôi cái kiểu này không có được, có phải không? Cho nên hồi nãy Thầy
nói mấy con có lắng nghe cho kỹ không? “Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự”, rồi ngồi im lặng trong chừng nửa phút thôi, 30 giây phải không?
Mấy con sẽ tác ý một lần, rồi ngồi im lặng để lắng nghe cái tâm bất động của
mình, rồi mới tác ý chứ không phải niệm. Còn mấy con niệm lia lịa. Trời đất ơi!
Thôi chắc bây giờ niệm Phật rồi còn cái gì, các con hiểu chưa? Nhớ chưa?
Chỉ có một
thời gian khi tác ý rồi thì chỉ có khoảng thời gian im lặng, để lắng nghe cái
tâm mình bất động. Rồi cái thời gian ngắn đó đó, mấy con lại tiếp tục tác ý nữa.
Rồi lại ngồi lắng nghe cái tâm bất động của mình, rồi tác ý nữa, cứ lần lượt nó
sẽ tăng dài ra. Cho nên khi mà các con tác ý, một cái câu tác ý mà lắng nghe
trong một phút im lặng, rồi tác ý nữa. Rồi lần lượt lên một phút rưỡi, rồi hai
phút, rồi ba phút, rồi năm phút mới tác ý một lần thì mấy con tiến bộ rồi đó.
Tiến bộ trong cái tâm bất động của mấy con, trong đó được một phút hay hoặc năm
phút. Rồi một giờ, hai giờ, rồi bảy ngày đêm là chứng đạo, hiểu chưa?
Mấy con tác
ý, rồi bắt đầu mấy con ngồi bất động, thanh thản, an lạc, vô sự kéo dài bảy
ngày đêm như vậy là mấy con đã thành Phật. Các con hiểu chưa? Đó bắt đầu bây giờ
mấy con chỉ tập trong vòng 30 giây thôi. “Tâm bất động, thanh thản, an
lạc, vô sự” thì mấy con ngồi im lặng 30 giây, rồi tác ý nữa. Rồi “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, rồi ngồi im lặng 30 giây. Nhớ
chưa? Làm được không? Được phải không? Nhớ rồi phải không? Nhớ hết chưa? Đó là
mấy con đã được giải thoát trong 30 giây, hiểu chưa?
Thôi bây giờ
thì xong rồi, mấy con hiểu hết rồi, thôi bây giờ Thầy về. Thầy chúc mấy con sẽ
tu tập được giải thoát hiểu chưa? Bao nhiêu đủ rồi, không cần phải nhiều, thôi.
(45:48) Chú
Tâm (Huyền Thạch): Con kính bạch Thầy, ở đây có mấy vị người ta có một
số thắc mắc xin tu tập đó Thầy. Dạ! Kính mong Thầy giải đáp cho chúng con.
Trưởng
lão: Vậy hả, rồi
mấy con cứ ngồi đi, Thầy sẽ trả lời.
Phật tử: Dạ, cái câu tác ý đó không phải
lúc mình ngồi không, nhưng mà lúc người ta chửi mình, mình cũng tác ý được, chứ
không phải lúc mình ngồi, mình mình…mình…
Trưởng
lão: …Mình mới
tác ý con, không phải đâu. Người ta chửi mình hay có công chuyện gì mà xảy ra
buồn phiền, mình tác ý liền, đem lại bình an cho con liền, con hiểu không?
Phật tử: Dạ con hiểu.
Trưởng
lão: Thôi. Bắt
đầu bây giờ Thầy sẽ trả lời, mấy con ngồi lại đi.
(46:40) Phật
tử: Đoàn của chúng con hôm nay lên đây… Hôm nay lên được gặp Thầy,
chúng con vô cùng phấn khởi. Không có cái vinh hạnh nào bằng cái vinh hạnh này,
chúng con quyết tâm theo con đường của Thầy. Thì hôm nay là được gặp Thầy,
chúng con vinh dự lắm, chúng con nhớ những lời thành dạy để về thực hiện con đường
giải thoát, đời khổ lắm rồi Thầy! Chúng con đã từng trải nhiều. Chúng con xin
Thầy chỉ dạy?
Trưởng
lão: Thầy sẽ dạy
mấy con hết khổ.
Phật tử: Con xin Thầy quy y cho gia
đình?
Trưởng
lão: Được con,
con cứ ghi tên rồi Thầy sẽ cho điệp phái cả gia đình con.
…
Chú Tâm (
Huyền Thạch): Quý
vị mình hỏi cái gì thì mình ghi giấy đi, mình đừng có tràn vô đây nữa.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét