187- LINH HỒN VÀ TỪ TRƯỜNG
(1:06:39) Linh
hồn và từ trường. Bởi vì linh hồn không có mấy con. Có từ trường chứ không có
linh hồn, mà gọi từ trường là linh hồn thì không được. Bởi vì cái từ trường nó
không có cái biết, mà cái linh hồn nó có cái biết, các con phân biệt được. Cái
từ trường là như Thầy đưa cánh tay vậy, nó phóng ra cái từ trường, có phải
không? Nó đâu có biết cái gì đâu, nó chỉ là giữ đó thôi, phải không? Thầy đưa
tay như vầy, cái cánh tay Thầy đưa ra. Cái hình ảnh đưa ra như vậy thì nó
phóng, nó giữ ở trên không gian, chứ nó không có biết gì hết. Còn cái linh hồn
nó biết con, phải không? Cho nên vì vậy mà linh hồn không có.
Thầy có một
cái tập sách Thầy viết - Linh Hồn Không Có mấy con, mà chỉ có từ trường thôi,
phải không? Vì nếu mà có linh hồn thì linh hồn nó khôn lắm, nó không có điên dại
gì nó chui vào nó làm con heo đâu hay hoặc là con gà đâu, Có phải không? Linh hồn
nó phải khôn, chứ không lẽ mà nó chui vô nó làm con vật, người ta bắt nó làm thịt
sao? Nó đi tìm những cái nhà giàu nó chui, chứ nó đâu có chui vô cái nhà nghèo
làm chi cho nó khổ, có phải không? Nếu mà có linh hồn. Người ta nói: “Nghiệp
đi tái sanh luân hồi, chứ không phải là linh hồn tái sanh luân hồi”. Nếu có
linh hồn thì làm sao nghiệp đi tái sanh luân hồi, có phải không? Một người có một
linh hồn, chứ hai ba linh hồn à? Có phải không? Cho nên không có linh hồn mà có
nghiệp tái sanh.
(1:08:01) Bây
giờ mấy con còn sống này, mấy con tức giận ai mấy con cú trên đầu con một cái.
Cái hành động cú nó đi tái sanh, nó làm cái người hung giữ kia kìa, có phải
không? Đặng mai mốt, có người cú đầu nó lại. Có phải không? Đặng nó trả quả chứ!
Phải không?
Nhưng mà mấy
con nói: “Cái người đó trả quả, chứ đâu có tôi, đâu có ăn thua gì!” Nhưng
mà cái người mà các con, từ cái nghiệp mà các con tức giận, mà sanh ra con người
đó đó, nó có liên hệ với mấy con. Khi mà cái người mà mấy con từ cái nghiệp mà
sanh ra do con làm đó, thì khi mà cái người đó bị họ đánh, thì ở đây mấy con bị
đau nhức. Chứ không phải là chỉ có cái người đó đau nhức không, mà con ở đây
con cũng bị bệnh đau đó.
Cho nên vì vậy
mà đừng có nghĩ rằng: “Cái người đó với tôi đâu có ăn nhằm gì. Người đó
bị đánh chứ có tôi ăn thua gì!” Nhưng mà không ngờ con ở đây là con…
Bây giờ đánh họ ở lưng thì con nghe sao cái lưng mình đau nhức quá! Phải không?
Mà nó quất ở bụng sao mình đau bụng quá vậy? Đó, thì mấy con nhớ là cái Nghiệp.
Nó là cái nghiệp của mình mà. Cho nên cái thọ nghiệp, tức là cái quả của nó, nó
phải cộng nghiệp của nó chứ, chứ nó đâu có riêng rẽ.
Nhưng một
cái người của con đó, con có thể sanh ra bao nhiêu người! Nhân quả mà mấy con!
Cái cây nó bao giờ nó ra có một cái trái, có phải không? Mấy con nghe nhân quả
chứ gì? Cây xoài nó bao giờ nó ra có trái xoài đâu? Nó ra một cả trăm, cả ngàn
cái trái xoài, có phải không? Một hành động của con, con nói lời nhẹ nhàng, êm
ái, an ủi một người, thì nó sanh ra một người thiện, con hiểu không? Mà con nói
lời mà thô lỗ, cộc cằn, thì nó sanh ra một người hung ác, cũng chính con. Nhưng
mà người đó đau thì con đau, người đó vui thì con vui. Không ngờ sao hôm nay nó
hân hoan như thế này, không ngờ là cái nghiệp của con đang có cái niềm vui. Cho
nên vì vậy nó có sự liên hệ nhân quả của con người với nhau hết. Cho nên ở đây
thì Thầy nói để cho mấy con biết rằng: “Linh hồn không có mà có từ trường,
mà Nghiệp đi tái sanh chứ không phải linh hồn đi tái sanh, linh hồn không có”.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét