192- ẢNH HƯỞNG PHẬT GIÁO TRUNG QUỐC
(1:19:16) Nhưng
mà để đứng về mặt tôn giáo, là về Phật giáo thì chúng ta bị ảnh hưởng trọn vẹn
của Trung Quốc, của Phật giáo Trung Quốc. Cho nên sau này Trần Nhân Tông là một
cái người muốn xây dựng một cái Phật giáo Việt Nam. Cho nên Ngài mới xây dựng
Thiền Trúc Lâm Yên Tử. Ngài xây dựng cái nền Thiền, nhưng Ngài hợp lại Tịnh Độ
và Thiền Tông của Trung Quốc. Cho nên Ngài hợp lại như vậy, mà Thiền của Ngài
nó có cái sự mà lạy sám hối. Mấy con theo Thiền Trúc Lâm thì mấy con thấy. Hòa
thượng Thanh Từ dạy thì coi như là đúng Trần Nhân Tông thì phải sám hối. Mà sám
hối thì tức là nó là Tịnh Độ rồi. Các con hiểu chưa? Rồi còn tu tập thì y như
Thiền Đông Độ. Nhiếp tâm cho vọng tưởng không khởi niệm. Chứ nó đâu có khác cái
gì đâu, nó đâu có gì mới đâu.
Còn ở đây
trong Kinh sách Nguyên Thủy của đức Phật dạy chúng ta: “Ly dục, ly ác
pháp” chứ không phải diệt ý thức. Mà ly dục, ly ác pháp bằng ý thức của
chúng ta. Như hồi nãy Thầy dạy mấy con: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự”. Rồi ngồi im lặng để lắng nghe sự bất động của tâm, rồi tác ý nữa. Cứ
tác ý như vậy, rồi lần lượt nó tăng dần cái thời gian, chứ không phải ngồi ức
chế ý thức của chúng ta. Còn mấy con ngồi cứ ức chế ý thức của chúng ta thì bằng
cách này, bằng cách khác. Bây giờ biết vọng liền buông, có niệm buông liền. Có
niệm buông liền, buông liền, buông liền cho đến khi hết niệm. Sự thật ra cái điều
này rất khó.
Cho nên đâu
bằng người ta niệm Phật: “Nam Mô A Di Đà Phật, Nam Mô A Di Đà Phật”.
Mắc niệm Phật, cho nên niệm nó không có. Vì vậy mà cố gắng, có người niệm Phật
được bảy ngày đêm nhất tâm. Thì khi mà ý thức nó không hoạt động thì tưởng thức
nó sẽ hoạt động. Thì họ rơi trong cái thế giới Cực Lạc tưởng mất rồi, nó cũng
là sai rồi. Mà nếu người tu thiền mà biết vọng liền buông, buông riết hết vọng
rồi thì nó rơi trong Không tưởng. Cũng rớt trong Không tưởng, nó đâu có thiền
gì được đâu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét